Chương
Trên chiếc giường rộng hai mét, anh năm trên đó, ngay cả áo khoác cũng không cởi ra.
Diệp Như Hề bước tới, hô một tiếng: “Tạ Trì Thành?”
Không đáp lại.
Cô đặt côc nước lên bàn đâu giường, vôn định xoay người rời đi, nhưng do dự một chút, cô quay đâu nhìn vê phía Tạ Trì Thành.
Lúc này, anh đang nhắm mắt, sau khi đôi mắt sắc bén nhắm lại, khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên dịu dàng hơn.
Anh rất đẹp trai, phù hợp với tính thắm mỹ của tất cả phụ nữ, cộng với thận thê ở đỉnh cao, Diệp Như Hề hiểu được vì sao Diệp Như Mạn dù có chết cũng không muốn buông tha.
Nếu lấy được một người đàn ông như vậy, chỉ sợ là nằm mơ cũng sẽ mỉm cười đi?
Nhưng mà một người như vậy đã nhận định sẽ không thể sở hữu được.
Cô thậm chí không thể tưởng tượng được lúc Tạ Trì Thành yêu ai đó thì sẽ có dáng vẻ như thê nào.
Anh ngủ thiếp đi, tựa hồ rất mệt mỏi, nghĩ đên cuộc điện thoại đêm qua và những âm thanh kia, sắc mặt của Diệp Như Hề đỏ bừng.
Mệt mỏi như thế là vì ở trên giường của người phụ nữ khác sao?
Lễ trao giải của Nhạc Nhạc có lẽ không quan trọng bằng một người phụ nữ khác.
Diệp Như Hề phát hiện suy đoán của mình quá nguy hiệm, cô vội vàng dừng lại, dù anh có làm gì đi nữa thì cũng không liên quan gì đến cô, cô không thê đoán mò! Ngay cả sự tức giận không thể lý giải này cũng nên đè xuông.
Ngay lúc Diệp Như Hề nhắc chân định rời đi, một bàn tay duỗi ra nắm chặt cổ tay cô, sau đó, thế giới xoay chuyền, cô bị đè lên giường.
Tạ Trì Thành vươn tay ôm lấy cô, cảm giác mềm mại khiến anh thoải mái thở dài một hơi, nhắm mắt lại nói: “Ngủ với tôi một lát. ụ Ngửi thấy mùi rượu trên người anh, xen lân một chút mùi nước hoa, Diệp Như Hề chịu đựng cơn buồn nôn, nói: “Tạ Trì Thành, anh buông tay trước đã “
Thây cô cử động, anh bật mãn tăng thêm sức lực, còn uy hiệp nói: “Đừng nhúc nhích, nêu còn cử động, em đừng trách tôi làm chuyện khác.”
Câu nói uy hiếp này thành công khiến Diệp Như Hề dừng tay.
Thây cô rồt cuộc cũng yên lặng, Tạ Trì Thành khế mở mặt, ánh mặt thoáng chút mê man, trong coi ngươi dường như còn mang theo ý cười.
“Em biết đêm qua tôi đã làm những gì không?”
Khuôn mặt của Diệp Như Hề trỏ nên cứng đờ, hận Sống) thể quay lưng đi.
“Không biết.”
“Em muốn biết không?”
“Không muốn!”
“Nhưng tôi lại muốn nói với em…”
Lúc này, Tạ Trì Thành không còn lạnh lùng, ác độc như trước mà có phân hơi bồng bột như tính khí của trẻ con.
Thật không may, Diệp Như Hề phát hiện cô không thê chồng lại giọng điệu như vậy, cô dừng lại một lúc và nói: “Anh nói đi.”
Bất luận là những từ ô uế gì, cô vẫn sẽ lăng nghe.
“Hôm qua, tôi đã bắt được.”
“Anh bắt được cái gì?”
“Một tên trộm, một tên trộm đã trồn hơn mười năm.”
“Trộm? Hắn ăn trộm đồ của anh sao?”