Chương
Tạ Trì Thành cười nhạo một tiếng, nói: “Lão gia tử muôn đạp tôi xuông, thay cho cái tên phế vật Tạ Tuần Kỳ kia lên.”
Diệp Như Hề biết mình không thể nghe tiếp được nữa, cảng biết nhiều về lịch sử bí mật của mây người nhà giàu này, cô càng bị mắc kẹt sâu hơn.
Nhưng hệt lân này đên lân khác, bàn tay to lớn đang ôm eo cô lại giông _ như một cái kìm, khiên cô không thê động đậy.
Vừa nhúc nhích, đã bị anh đánh nhẹ vào mông, sắc mặt của cô lập tức cứng ngắc.
“Đừng nhúc nhích, cả đêm tôi không ngủ, rât mệt.”
“Vậy, anh, anh nên nghỉ ngơi.”
“Long Đằng năm đó xém chút bị bán sạch. Lão phú nhân kia lại muôn bán nhà lấy tiền, di cư cùng gia tộc. Đền ngày thứ hai sau khi cha tôi qua đời, bà ta đã có suy nghĩ này.”
Diệp Như Hề ngạc nhiên, đây chính là cuộc sông của Tạ Trì Thành sao?
Anh nhắm mắt lại, mặt nhẹ nhàng tựa trên vai của Diệp Như Hề, tóc cô mang theo hương thơm thoang thoảng, mùi thơm rất dễ chịu khiến người khác yên tâm.
“Cha tôi trước khi chêt còn nói với tôi, hãy trao một nửa sô cô phần của „ Long Đẳng cho lão phu nhân kia. Ông ây nghĩ làm như thê là điều đúng đắn, ngay cả khi chết cũng muôn là một người con hiếu thảo.”
Anh nở một nụ cười lạnh lùng, sự thủ địch quen thuộc lại quay trở lại.
“Nhưng ông ấy đã sai. Lão phu nhân căn bản không coi trọng tình cảm này chút nào. Bà ta không chỉ muôn một nửa, mà là muốn tất cả, nhưng tôi sẽ không, đề bà ta đạt được những gì bà ta muôn, Long : Đẳng, cho dù tôi có hủy đi, cũng sẽ không đề bà ta có được dù chỉ nửa phân.”
“Tôi mát rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng bắt được kẻ tình báo cho lão phu nhân. Thật nực cười. Người đó lại là cập dưới mà đã đi theo cha tôi kể từ khi còn nhỏ. Vì tiền, ông ta vẫn chấp nhận phản bội Long Đăng.”
“Em có biết tôi đã làm gì người đó không?”
Anh cúi đầu xuống, giọng nói trầm thâp, mang theo một tia mê hoặc.
Diệp Như Hề thực sự rất tò mò, không thể không hỏi: “Ông ta đã thế nào?”
“Ông ta rất thích phụ nữ, cho nên tôi để ồng ta đi bồi cùng với vô số phụ nƯ.
Diệp Như Hề trọn tròn mắt, âm thanh đêm qua lẽ nào là chuyện này?
Tạ Trì Thành nhìn cô, khoảng cách rât gân, trong mặt còn mang theo ý cười, thập giọng nói: “Có phải nghe thấy những âm thanh kia, nên em cho rằng tôi chơi đùa kịch liệt phải không?”
“Không, không phải, tôi…”
Cằm cô bị véo và nâng lên đến tê rần.
“Diệp Như Hề, tôi đã nói, tôi không thích nói dối, nói lại cho tôi nghe, em thực sự không quan tâm chút nào sao?”
Đối diện với ánh mắt của anh, Diệp Như Hề phát hiện mình dường như hoàn Ni bị nhìn thấu, một chút xíu cũng không giữ lại.
Cô cắn môi dưới, không nói lời nào.
Tạ Trì Thành cười khẽ một tiếng, nói: “Ngày hôm qua tôi tốn không ít sức lực, bỏ lỡ lễ trao giải của Nhạc Nhạc, tôi thấy rất đáng tiệc, nhưng tôi biết cách dỗ con bé. Còn em, em tức giận, thì muốn tôi làm gì?”
Khuôn mặt của Diệp Như Hề đỏ bừng, cô chưa bao giờ thấy Tạ Trì Thành như thế này, mang theo sự cám dỗ chết người.
“Anh không cân làm gì cả, thân thê anh không thoải mái, anh tầm trước đi, trước tiên anh buông tay tôi ra đã.
Tôi sẽ nấu cháo rồi mang lên cho anh.”
Vừa dứt lời, miệng cô lập tức bị chặn lại.