Chương
“Chú Chung! Chú hiểu lầm rồi! Anh áy đang bị bệnh đói”
Chú Chung có chút tiếc nuối nói: “Thiệu gia sinh bệnh cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.”
“Chú Chung!”
Diệp Như Hề không còn cách nào nhìn thẳng vào mát chú Chung nữa, cô vội vàng trở vê phòng mình đề rửa mặt.
Tự nhìn mình trong gương, cả khuôn mặt đều đang đỏ bừng, còn kèm theo một tia ngượng. ngùng, cô ngân người, sờ vào lồng ngực của mình.
Dường như có điều gì đó đã thay đồi một cách không thê kiểm soát.
Diệp Như Hề thay quần áo xong xuôi, đi xuống lầu đã nhìn thấy Tạ Trì Thành đang ngồi trước bàn ăn, anh đang cau mày, tựa hồ không muốn ăn đô ăn trước mặt mình.
“Bị bệnh còn muốn uống cà phê, anh đây là không muốn khỏi bệnh hay sao?”
Nói xong, Diệp Như Hề bước tới, trực tiếp mang tách cà phê trong tay anh đi, thay băng một ly sữa bò âm.
Tạ Trì Thành nhướng mày nói: “Lá gan của em càng ngày càng lớn đó.”
Diệp Như Hề mặt không đỏ, tim không run mà nói: “Bệnh nhân phải tự có ý thức của bệnh nhân.”
Nhưng mà Tạ Trì Thành cũng không kháng cự, cũng không nói ra từ “cút”
kia, chỉ là trong lòng nóng nảy một chút.
Mặt mày của anh vẫn có thẻ thấy được vẻ bệnh tật, đã hết SỐT nhưng cảm lạnh vẫn chưa khỏi, cả người lộ ra vẻ không có tỉnh thần.
Tạ Trì Thành nhấp một ngụm sữa bò, cau mày một cái nhưng vận nuốt xuống, nói: “Bọn trẻ đâu rồi?”
Chú Chung kính cần nói: “Tiểu thiếu gia, tiêu tiêu thư còn đang lên lớp, hắn là cũng sắp kết thúc rồi.”
“Ừm “
Diệp Như Hề cũng ngồi xuống dùng bữa, bụng cô cảm thây đói không chịu được.
“Chuyện kia, Nhạc Nhạc…”
Tạ Trì Thành do dự một chút, còn chưa nói hết.
Diệp Như. Hè nuốt thức ăn trong miệng xuống, giả bộ thờ ơ nói: “Con bé rất thích đi công viên giải trí. Có lẽ anh nên dành chút thời gian của mình đề đi chơi với con bé.”
Đôi mất của Tạ Trì Thành sáng rực lên, anh gõ ngón tay trên bàn một chút và nói: „ Sau khi làm xong việc đêm qua, gần đây cũng rảnh, chúng ta dành chút thời gian để đưa Tiêu An và Nhạc Nhạc đến đó một chuyền đi.”
Diệp Như Hề bị hai chữ “chúng ta trong lời nói của anh làm cho kinh ngạc.
Tạ Trì Thành trầm mặc nhìn Diệp Như Hề, trong đầu nghĩ đến cuốn sách mà tôi hôm qua anh vô tình hỏi thăm thư ký Tần.
Ánh mắt anh tối sầm lại, bỗng nhiên nói: “Em muốn ởi làm à?”
Chiếc thìa trên tay Diệp Như Hề suýt nữa rơi xuông, cô ngạc nhiên nhìn anh.
Nhìn thây phản ứng của cô như vậy, trong lòng Tạ Trì Thành thả lỏng, khóe môi cong lên, nói: “Phản ứng, như vậy? Xem ra là em không muôn.”