Chương
“Suyt, mẹ, con biết, con nhìn thấy hết, mẹ đang không vui. Cho nên, không sao đâu.”
Làm sao một con chim bị giam cầm trong biệt thự của nhà họ Tạ, lại có thể vui vẻ được cơ chứ?
Diệp Như Hề ôm lây Tiêu An đang ngủ say, trong lòng suy nghĩ vô cùng phức tạp, cô không ngờ ráng suy nghĩ của mình trong nháy mắt đã bị Tiêu An nhìn thầu.
Cô cho là mình đã giâu rất kỹ, ngay cả Tạ Trì Thành cũng không phát hiện ra, Nhạc Nhạc cũng hoàn toàn không cảm thấy nghi ngờ về điều đó, thế mà lại bị con trai của mình nhìn thấu.
Vĩnh viễn ở trong căn biệt thự này làm một bảo mâu không thê bước chân ra ngoài ánh sáng sao? Hay mang danh phận là một tình nhân ngâm?
Hiện tại Tạ Trì Thành còn đang độc thân nên cô vẫn có thể ở lại đẩy, nhưng đợi đến khi anh kết hôn, căn biệt thự này có nữ chủ nhân mới, lúc đó cô nên đi đâu đây?
Ngồi đó rồi chờ bị đuổi ra ngoài sao?
Diệp Như Hề tự giễu cười, cô không muôn rơi vào tình cảnh bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không muốn nhìn con của mình gọi người khác là mẹ.
Dù hiện tại Tạ Trì Thành không có ý _ muốn đuổi cô đi, nhưng Diệp Như Hà từ trước đến nay không bao giờ đặt cược vào lòng tốt của đàn ông, điều đó sẽ khiến cô thua hết tất cả.
Trong phòng làm việc, sau khi Tạ Trì Thành xử lý xong công việc, anh như bị ma xui quỷ khiến đây cửa phòng của Diệp Như Hề ra.
Nhìn vào thì thấy ba bóng người đang năm trên giường.
Tiểu An và Nhạc Nhạc một trái một phải nép bên người của Diệp Nhự Hè, Nhạc Nhạc cuộn tròn thân thê nhử một con thú nhỏ bắt an, còn tư thế ngủ của Tiểu An rất có quy củ, chỉ là ở khóe miệng còn lưu lại một chuỗi chất lỏng.
Tạ Trì Thành ngắn ra, nhịn không được cười lên, nhẹ nhàng tiên đên gân.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chiêu vào khung cảnh âm áp này, khuôn mặt say ngủ yên tĩnh và ngọt ngào của Diệp Như Hề làm người ta thát thần.
Tạ Trì Thành lặng lẽ nhìn cô một lúc, trong đầu hiện lên những điều mà Cố Cẩm Minh hỏi anh lúc trước.
[Cậu định làm gì với người phụ nữ này? Dùng thân phận gì đề giữ lại?
Sẽ giữ lại trong bao lâu?] Lúc ấy, Tạ Trì Thành đã không trả lời, vì anh chưa từng nghĩ về điêu đó.
Nhưng bây giờ, anh đột nhiên biết được đáp án.
Anh sẽ không để cô đi.
Về lý, cô là mẹ của bọn trẻ, Tiểu An và Nhạc Nhạc sẽ cân cô.
Về tình, cảm giác của anh đối với cô không tệ, ăn tuỷ biết vị, có chút không muôn buông tay.
Cho nên, dù biết Diệp Như Hề có ý định muốn rời đi, anh cũng sẽ không buông tay.
Chỉ là, về thân phận của Diệp Như Hề khiến anh chân chừ trong giây lát.
Vị trí Tạ phu nhân có nên trao cho cô không?
Tạ Trì Thành không chắc chắn, nhưng anh cũng không vội vàng tìm kiêm đáp án này.
Một lúc sau, Tạ Trì Thành rời đi, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lúc này người vốn tưởng răng đang ngủ say chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.