Chương
Ngay cả nói cô cũng không dám nói quá to, vì sợ hô hập càng nhiễm theo nhiều hơi thở của anh.
Giọng của Tạ Trì Thành lúc càng trầm thâp hơn.
“Diệp Như Hề, em không nguyện ý sao?”
Cô không nguyện ý cái gì? : Diệp Như Hề không hỏi ra khỏi miệng, nhưng bản thân đột nhiên hiểu ra.
Anh chợt cúi người xuống, kê vào tai cô, giọng nói của anh như xuyên qua màng nhĩ, thâm vào từng cơ quan nội tạng của cô, anh nói.
“Nếu như ,không nguyện ý, vậy thì đầy ra đi.”
Dút lời, môi của anh rơi xuống cánh môi mềm của cô, rất nhẹ.
Cơ thê Diệp Như Hề cứng đờ một lúc, sau đó buộc bản thân phải thả lỏng, ngón tay giật giật, rồi lại trở nên yên tính.
Từ chối cái gì?
Cô tự cười giễu trong lòng một tiếng.
Trên thế giới, mọi sự thuận lợi đều phải trả cái giá tương xứng.
Những chuyện này đều đã sớm trải qua rôi, hiện tại còn đạo đức giả đưa đây ưỡm ờ, Tạ Trì Thành sẽ càng nhanh chóng chán ghét hơn, không phải sao?
Cô còn muốn ở bên cạnh Tiểu An và Nhạc Nhạc lâu hơn nữa.
Có lẽ vì cô nghe lời nên khiến Tạ Trì Thành cảm thây vui vẻ, thế là anh lại lần người đè cô XuÔng, trực tiếp hôn lên môi của cô, cả hai quân quýt không rời.
Không từ chôi, vậy thì là tiêp nhận anh, loại cảm giác này còn vui vẻ hơn anh dự đoán, có lẽ Dịch Thành Minh đã nói đúng.
Anh nên cho cô một danh phận.
Khi ý nghĩ này hiện lên, Tạ Trì Thành cảm thây cũng không quá khó đề chấp nhận nó, chăng qua chỉ là một cái danh phận, nếu cô muốn anh sẽ lập tức cho cô.
Một đêm rực lửa, đã định không có cách nào ngủ sâu.
Ngày hôm sau, Diệp Như Hề dậy trễ, vị trí bên cạnh đã trông không, không có người đó, cô thay quân áo xong, vội vàng chạy xuông lâu thì biệt được Nhạc Nhạc và Tiêu An đã được tài xê đưa đến trường.
Diệp Như Hề tràn đầy xấu hồ.
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn
Tối hôm qua, không biết Tạ Trì Thành đã ăn phải cái gì mà tỉnh lực tràn đây nhự vậy, hăng hái giày vò cô cả đêm, khổ không thể tả.
Bác Chung khéo hiểu lòng người, nói: “Như Hề tiêu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô ăn sáng xong rồi hãy đi làm.”
Lúc này Diệp Như Hề không bận tâm đến việc mất mặt nữa, vội vàng ăn một chút đồ ăn, rồi nhanh chóng đến công ty, lo lắng nhưng không hôt hoảng bám thẻ điểm danh.
“Tiểu Hề, cô đến rồi à, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”
Trịnh Miêu Miêu lo lắng nhìn cô, cặp mắt kia của cô toàn là màu xanh đen.
“Cái quằng thâm này của cô, là vì tối hôm qua cô đi ăn trộm đấy à?”
Diệp Như Hề có gắng hết sức để bình tĩnh, nói: “Do tôi ngủ không ngon.”
Nhóm trưởng Khương cũng bước tới nói: “Người trẻ tuôi nên chú ý sức khỏe một chút, còn chạy đi gặp khách được không?”