Chương
Diệp Như Hề gật đầu khẳng định: “Tôi có thể!”
“Ừm, hôm nay cô cùng Miêu Miêu đi giao cho, khách hàng một thứ. Nếu phỏng vấn được thì phỏng vần, không được cũng không sao. Dù sao đó cũng không phải là một khách hàng dê chịu.”
Nhóm trưởng Khương giao nhiệm vụ xong lập tức rời đi, Diệp Như Hề nhanh chóng pha một tách cà phê lớn, cố gắng vực dậy tinh thần rã rời.
Trịnh Miêu Miêu sắp xếp xong tài liệu, líu lưỡi nói: “Mấy chuyện khó khăn như vậy cũng giao cho chúng ta, đừng nói đên phỏng vận, không bị người ta đuổi là may lắm rồi.”
Diệp Như Hề nghi ngờ hỏi: “Khó khăn lăm sao?”
“Cũng không thê nói là khó, bình thường khăng định sẽ sản lòng cho chúng ta phỏng vân. Dù gì thì An Tín Daily vẫn là trang nhật báo mọi người thích xem, chỉ là…ình huống này có hơi khó giải quyết…”
“Hả?”
“Đó là bởi vì nhà người ta sắp phá sản, bọn họ đã chịu bỏ ra chỉ phí ủy thác rất lớn, nhưng – sau khi công ty đánh giá lại cảm thầy không đáng, dự định từ chối. Cô thây đây, phía chúng ta một bên thì từ chôi, một bên lại muôn phỏng vận người ta, đây phải không là tát vào mặt họ hay sao?
Nghĩ cũng biết, cuộc phỏng vận này khẳng định sẽ là ví dụ tiêu cực.”
Diệp Như Hề tưởng tượng, cũng cảm thầy các cô rất có thể bị đuồi ra ngoài chỉ trong vài phút.
“Haizz, loại chuyện khó khăn này đều để cho mấy người nhỏ chúng ta tới làm, tốn công mà không có kết quả.
Không Sao, chúng ta cứ làm qua loa thôi.”
Diệp Như Hề không hỏi nhiều, cô cũng chỉ là một nhân viên mới đến, cũng chưa hiểu rõ chuyện của công ty, làm nhiều nói ít cũng không sai.
Sau một hồi chuẩn bị, hai người lập tức lên đường.
Vốn định bắt taxi, nhưng sau khi biết Diệp Như Hề có xe, Trịnh Miêu Miêu tràn đầy phần khích nói: “Cô vậy mà đã mua xe rồi sao? Quá tốt quá tốt!
Như vậy cũng không cân phải phiền toái bắt taxi nữa! Không ngờ đó, Tiêu Hè, cô thật lợi hại! Tôi thậm chí còn không thê mua nồi một chiếc xe.’ Diệp Như Hề có chút chột dạ, thấp giọng nói: “Cũng không phải là loại xe tôt gì mây.”
Đến hầm để xe, Trịnh Miêu Miêu nhận ra đó là hãng xe Đại Chúng, quả thực không phải là thương hiệu nỗi bật, cô ây cũng không. hiểu biết nhiều về xe hơi, nhưng lại cảm thấy chiếc xe này dễ nhìn hơn những. chiếc xe Đại Chúng bình thường mà cô ây đã từng thây trước đây.
“Chiếc xe này cũng không tệ, Tiểu Hề, cô mua nó hết bao nhiêu vậy?”
Diệp Như Hề không muốn tiết lộ quá nhiêu, chỉ mập mờ nói: “Người trong nhà mua, tôi cũng không biết. Đi thôi.”
Lên xe, Trịnh Miêu Miêu càng cảm l thấy kỳ quái, xe của Đại Chúng mà có.
nội thất xa xỉ như vậy sao? Ngay cả ghề ngồi cũng được làm bằng da thật.
“Địa điểm là ở đâu?”
Trịnh Miêu Miêu xem tài liệu một chút, rồi nói: “Tại ngã tư đường ở khu trung tâm, xí nghiệp Diệp Thị.”
Hai tay cầm vô lăng của Diệp Như Hề cứng đờ.