Chương
“Không phải, em không có.”
“Tôi đợi em hai tiêng đông hồ ở Cục Dân Chính. Cả đêm qua em cũng không về. Diệp Như Hề, em thật là, em là người đầu tiên dám đối xử với Tạ Trì Thành tôi như vậy đấy.”
Giọng điệu của anh quá lạnh lùng, đã lâu cỗ không nghe thấy giọng anh đầy vẻ châm chọc như thê.
“Giữa chừng… đã xảy ra một chút chuyện. Làm chậm trễ.”
Sắc mặt Tạ Trì Thành hơi dịu đi, nói: “Em đã ở đâu?”
“Chị Dương đã xảy ra chút chuyện.
Em xin lỗi, em không cô ý. Điện thoại hết pin nên em không chú ý tới.”
Tạ Trì Thành đứng lên, nói: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì, đã giải quyết xong rồi, không cân làm phiên đên anh.”
Diệp Như Hề cố gắng kiềm chế sự.
bồi rồi của mình, nhưng sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt.
Tạ Trì Thành nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, anh đưa tay ra định chạm vào cô, nhưng Diệp Như Hề có vẻ vô cùng sợ hãi, đột nhiên lùi lại một bước, khiến sắc mặt của anh bỗng chìm xuống.
Diệp Như Hề cũng nhận ra hành động này quá tồn thương người khác, trâm giọng nói: “Em đã không nghỉ ngơi cả một ngày rôi. Em hơi Biết Em lên phòng nghỉ ngơi trước. Có chuyện gì, thì để tối nay chúng ta nói sau được không?”
Có lẽ thấy sắc mặt của cô quả thực rất xấu, Tạ Trì Thành cũng không nhiều lời, nên để cô trở về phòng.
Diệp Như Hề đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, cô muôn nói với anh, kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra, tự hỏi liệu anh có tin cô hay không.
“Làm sao vậy? Không phải nói muốn đi nghỉ ngơi sao?”
Trước ánh mắt khó hiều của Tạ Trì Thành, lời nói của cô vọt tới trên miệng.
“Tạ Trì Thành, anh có tin em không?”
Tạ Trì Thành cau mày: “Em đang nói lời ngớ ngân gì vậy?”
“Chỉ là…em đột nhiên muốn hỏi…anh Sẽ tin em chứ?”
Ánh mắt của cô vô cùng tha thiết.
Lúc này, điện thoại di động của Tạ Trì Thành vang lên, anh ra hiệu hãy để nghe điện thoại trước, hình như có chuyện không hay xảy ra trong điện thoại, sắc mặt của Tạ Trì Thành rất tệ, cuôi cùng anh lạnh lùng nói: “Tôi ghét nhất là người khác phản bội tôi, chuyện còn lại cậu tự xử lý đi, đừng để anh ta xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”
Cơ thể của Diệp Như Hề kịch liệt run lên, lời nói sắp trào ra trong miệng lại nuốt xuÔng.
Cúp điện thoại xong, Tạ Trì Thành nói: “Em vừa mới nói cái gì?”
Diệp Như Hề nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không sao, em đi ngủ một lát.”
Giác ngủ này, Diệp Như Hề trực tiếp ngủ đến ngày hôm sau, sau khi biết được Tạ Trì Thành đã đi công tác ba ngày, cô mới yên tâm, cô thật sự sợ răng những vết tích này sẽ bị anh nhìn thây.
Ba ngày, đủ để chờ vết tích biến mắt.
Cô rốt cuộc vẫn không nói gì, cô sợ hãi, cho dù cô chắc chắn mình hoàn toàn không có chuyện gì với Lục Tư Viễn, nhưng cô không tin Tạ Trì Thành có tin tưởng cô hay không.