Chương
Bởi vì lòng tin ban đầu của bọn họ thật sự ít đến đáng thương.
Đầu óc Diệp Như Hề rối bời, vẫn đang cô găng tìm hiểu xem ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn người trong cuộc chính Ìà Lục Tư Viên.
Cô bị đánh ngất và bị người ta đưa đến đó, vậy còn Lục Tư Viễn thì sao?
Anh có biết đó là cô không?
Diệp Như Hề không dám phán đoán, nhưng càng ngày càng có nhiều suy nghĩ cực đoan tiếp tục hiện ra trong đầu, còn có chuyện Diệp Kiến Nam hãm hại mẹ cô, tât cả mọi chuyện đều bị kẹt ở trong đầu, làm cô gân như sụp đồ.
“Mami, mẹ bị sao vậy?”
Diệp Như Hề định thần lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Nhạc Nhạc, ,°Ô khẽ thở dài nói: “Mẹ không sao.”
“Mami, mẹ đã ngắn người rật lâu rôi.
Con và anh trai đã gọi mẹ rất nhiều lần, nhưng mẹ lại không có phản ứng gì cả, mami, mẹ bị sao vậy?”
“Mẹ không sao, hôm nay đi học thế nào?”
Nhạc Nhạc lại mỉm cười ngọt ngào và vui vẻ nói chuyện với mẹ về những gì đã diễn ra ở trường mẫu giáo.
Nhưng Tạ An ở bên cạnh lại nhạy cảm phát hiện ra dáng vẻ lơ đãng của mẹ, chỉ lặng lẽ giâu ở trong lòng, thừa dịp Nhạc Nhạc không để ý thì cậu kéo tay áo mẹ, hỏi nhỏ: “Mami, sao tối hôm qua mẹ lại không trở về?”
Trong lòng Diệp Như Hề cảm thấy căng thăng, nói: “Mẹ đến chỗ mẹ nuôi của các con.”
“Mẹ nuôi đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”Tạ An rất lo lắng.
“Không có chuyện gì, hiện tại đã giải quyệt xong rồi, con không phải lo lắng đâu.”
Dù Tạ An rất muốn tin vào điều đó, nhưng cậu nhìn thấy một tia hoảng Sợ trong mắt của mẹ, cậu mím chặt môi, đột nhiên nói: “Mami, mặc kệ nhự thế nào, nêu mẹ gặp khó khăn nhất định phải nói cho con biết nhé!”
Nhìn Tạ An ngoan ngoãn và hiểu chuyện, trong lòng Diệp Như Hề mềm nhữn, cô vươn tay ôm lây cậu bé và nói: “Được rồi, mami biết rồi.”
Nhìn Tiểu An và Nhạc Nhạc, trái tim của Diệp Như Hề dần dần bình tĩnh lại, cũng vô cùng kiên định.
Trước khi Diệp Như Hề chủ động liên lạc với Lục Tư Viễn, thì đối phương đã gọi điện trước cho cô.
Nhưng khi nhìn thấy dãy số trên màn hình, cô do dự hồi lâu, mới dám bắt máy.
Ở hai đầu dây điện thoại, cả hai người đều im lặng rất lâu, im lặng như thế này khiến Diệp Như Hề lập tức ngộ ra.
Quả nhiên, Lục Tư Viễn mở miệng nói: “Tối hôm kia, anh đi xã giao với một vị khách hàng, uông một chút rượu thì bỗng nhiên bát tỉnh nhân sự.”
Giọng nói dịu dàng của Lục Tư Viễn mang theo một tia run rây.
Diệp Như Hề cầm điện thoại trong tay, không lên tiêng.
“Sau đó, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc tỉnh dậy trong khách sạn, Tiểu Hề, người đó có phải là em không?”