Chương
Tạ Trì Thành vô thức coi cô như vật sở hữu của mình.
Cô biết.
Nhưng, cô vẫn chọn như thế.
“Em biết? Em đã biết, tại sao lại còn làm như vậy? Biết rõ phía trước là hố lửa, em còn muôn nhảy vào trong à!
Chẳng lẽ, em…đã yêu Tạ Trì Thành rôi sao?”
Câu nói cuối cùng, giọng của Lục Tư Viễn run lên.
Diệp Như Hề không trực tiệp trả lời, mà chỉ nói: “Em không muôn rời xa Nhạc Nhạc và Tiêu An, thân phận này là thích hợp nhất. Lục Tư Viên, đây là lời thỉnh câu của em.”
Trong giọng điệu của cô mang theo một tia khân câu.
Mà Lục Tư Viễn hiểu lời khẩn cầu của cô, nhưng anh lại rất tức giận, sự tức giận đó gân như ăn mòn Ìý trí của anh.
“Mặc kệ như thế nào, thì em cũng muốn kết hôn với Tạ Trì Thành sao?
Tiểu Hề, em cho răng, xảy ra chuyện như vậy, anh ta sẽ tin tưởng chúng ta đã không làm gì sao?”
Câu này hỏi lại, gần như là một câu hỏi sắc bén.
Tuy nhiên, Diệp Như Hề chỉ đáp ngược lại một câu: “Thực ra, nh biết, chúng ta không làm gì cả.”
Lục Tư Viễn khẽ giật mình, muốn phủ nhận.
“Lục Tư Viễn, anh có thể lựa chọn nói cho anh ấy biết.”
“Hai người căn bản không có khả năng kết hôn! Tạ Trì Thành, sẽ không châp nhận nồi chuyện này.”
“Đúng, em biết.”
“Tiểu Hề…Cho dù như vậy…em vẫn muốn làm như thế sao?”
“Em xin lỗi, em không còn lựa chọn nào khác.”
Cô chỉ có thể che giấu, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, cô chỉ có thê có gắng hết sức đề được ở lại nhà họ Tạ.
Cô vẫn muốn xem Nhạc Nhạc được bình phục, còn muốn nhìn hai đứa nhỏ chậm rãi lớn lên.
Lục Tư Viễn sững sờ nhìn Diệp Như Hề, một lúc sau mới buông lỏng hai tay đang năm chặt ra, có chút ủ rũ nói: Đúng, chúng ta thật sự không có làm gì cả.”
Dù chắc chắn như thế, nhưng lúc này, Diệp Như Hề cũng thở phào một hơi.
“Anh sẽ không nói với anh ta.”
“…Cảm ơn anh.”
“Nhưng anh có một yêu cầu.”
“Anh nói đi.”
“Chí ít…đừng cự tuyệt anh với tư cách là bạn bè.”
Hai chữ “bạn bè” vừa dứt, giọng điệu của anh mang theo một tia khân câu.