Chương
Diệp Như Hề do dự một lúc, mới nói: ‘ĐƯỚC – “Tạ Trì Thành sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, người như anh ta, so với suy nghĩ của anh và em còn kh ủng bố hơn, anh ta sẽ không thể tha thứ nho những sai lầm, cũng sẽ không tin tưởng đâu. Em định sẽ làm gì?”
Diệp Như Hề nhìn ra ngoài cửa SỐ, ánh mắt thát thần, cuối cùng nở một nụ cười trầm thấp, cô nói: “Em không biết, có lẽ…em sẽ rời đi.”
Khi thực sự đến lúc bị đuổi đi, cô cũng chỉ có thê rời đi.
“Đến lúc đó, nhớ phải nói cho anh.”
“Được.”
Vấn đề này, bọn họ đã nhất trí xong, Lục Tư Viên cô nén sự tiếc nuối xuÔng, ép buộc mình bình tính lại, nói: “Em có chứng cứ xác định kẻ đã hãm hại em không? Chúng ta không thể làm gì nêu không nhìn thầy đối phương.”
Ánh mắt của Diệp Như Hề tối sầm lại, nói: “Không, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm tới em thôi, nhưng đến lúc đó, em cần chuẩn bị một chút.”
Sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của Diệp Kiến Nam, Diệp Như Hề không còn kỳ vọng vào người cha danh nghĩa này nữa.
Xét về chuyện cô bị đánh ngắt và được đựa đên giường của Lục Tư Viễn, nều nói không có ý đồ riêng, thì không có khả năng.
Đối phương chắc chắn sẽ tìm đến cô.
Lục Tư Viễn chỉnh đốn lại tâm trạng, nói: “Em có cách không? Anh có thê giúp em. Tiểu Hề, em vừa mới thừa nhận anh là bạn bè, bây giờ lại muôn triệt đề từ chối anh sao?”
Ánh mắt của Diệp Như Hề phức tạp, nói: “Chuyện này không nên liên quan đến anh.”
“Cứ coi đó là sự đền bù. Đừng hiểu sai ý anh. Sự từ chối của em chỉ khiên anh càng thêm khó chịu. Năm đó, anh rất áy náy vì đã bỏ đi mà không bảo vệ được em, anh đã trốn tránh trách nhiệm của mình. Đây là nỗi lòng của anh, anh muôn trả lại một phân áy náy này.”
Nói đến đây, Diệp Như Hề càng cảm thấy vào lúc này, cô giỗng như một tên đao phủ giêt người.
“Huống chỉ, nếu không muốn bị anh ta phát hiện thì không thể mượn lực lượng của anh ta. Bây giờ Diệp Thị sáp phá sản, nhưng lạc đà gây còn lớn hơn ngựa béo. Em sẽ cân sự giúp đỡ của anh.”
“Lục Tư Viễn…”
“Đừng suy nghĩ nhiều, thù lao của anh rât Cao, nhưng anh cho phép em trả góp.”
Lục Tư Viễn nhẹ giọng nói câu này, tựa như bầu không khí căng thăng nghiêm túc vừa rồi chỉ là giả dôi.
Diệp Như Hề không khỏi mỉm cười và nói: “Được rôi, em sẽ Jrả thù lao cho anh càng sớm càng tốt.”
Lục Tư Viễn đứng dậy nói: “Vậy thì cứ liên hệ với anh qua điện thoại, anh còn có việc phải làm. Anh vệ trước đây, chầu này em mời nhé.”
“Được.”
Lục Tư Viễn đi về phía trước hai bước, dừng một chút, nói: “Tiều Hè, em có thể trả lời câu hỏi kia của anh không?”
Cuối cùng Diệp Như Hề cũng đưa ra câu trả lời.