Chương
Diệp Như Hề cảm thây thời gian lúc này như bị kéo dài vô tận, mà cô như đang phải nhận hình phạt lăng trì, mài mòn cô đên mức đau đón, khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Cô chậm rãi thở ra một hơi đầy ngột ngạt, dựa vào tường, trông thây Lục Từ Viễn có vẻ muôn đi tới, säc mặt có chút lo lắng.
Nhưng Diệp Như Hề lại phát tay với Lục Tư Viễn, ra hiệu cho anh ây không được qua đây.
Lục Tư Viễn đành phải dừng bước, quay, người và trò chuyện với Trương Trạch.
Diệp Như Hề điều chỉnh một tự thế thoải mái nhất có thể, thấp giọng nói: “Anh đã điều tra ra được cái gì?”
Tạ Trì Thành dường như không nghĩ tói cô sẽ hỏi ngược lại, anh dừng một chút, không trả lời cô.
Diệp Như Hề tự mình nói tiếp: “Chị: Dương sẽ không phản bội em, chị ấy sẽ không bị tiệt lộ bất cứ điều gì. Là có người nói cho anh biết sao? Hay là…anh đã xem được bức ảnh nào đó.”
Bên kia tựa hồ truyền đến một tiếng cười trầm thấp.
“Em đoán không sai.”
Diệp Như Hề tiếp tục đoán.
“Có thể khiến anh đề ý đến Lục Tư Viễn như Vậy, đồng thời lập tức phát hiện ra anh ây có mặt trong buổi hội thảo, anh tìm người theo dõi em đúng không? Là Trịnh Miêu Miêu sao?”
Diệp Như Hề ngước mắt lên tìm Trịnh Miêu Miêu trong đám đông, vô tình bắt gặp ánh mắt của cô ây, rội mới, nhìn thây cô ây chột dạ dời tầm mắt, quay mặt đi chỗ khác, giả vò bình tính nói chuyện với người khác.
Cũng chỉ có cô ấy, biết mối quan hệ của cô với Tạ Trì Thành, lại còn ngưỡng mộ Tạ Trì Thành nữa.
Giọng nói lãnh đạm của Tạ Trì Thành ở trong điện thoại có chút ngạc nhiên: “Em rât thông minh.”
Diệp Như Hề cười khô, nhằm hờ mắt, nói: “Không, em không thông minh, nêu như em đủ thông mỉnh, em sẽ không cô giâu anh. Anh nhận được bức ảnh liên quan tới cái gì? Em có thể hỏi một chút được không?”
“Ra ngoài, rẽ phải, phòng bao.”
Sau khi quăng xuống sáu chữ, điện thoại lập tức mắt kết nói.
Diệp Như Hề hít mũi một cái, cất điện thoại vào trong túi, cô ròi khỏi nơi này, đi đến phòng bao ở bên cạnh.
Trên chiếc sô pha lớn được bọc bằng da thật, có một người đang ngồi đó.
Một tay của anh châm thuốc, nhưng không hút, chỉ kẹp ở giữa ngón tay, tuỳ ý để khói bóc lên, trên mặt bàn có một chiếc điện thoại di động cùng một bức ảnh.
Diệp Như Hề bước vào và đóng cửa lại, nhìn thoáng qua bức ảnh trên mặt bàn.
Đó là hình ảnh cô và Lục Tư, Viễn đang năm trên cùng một chiếc giường.
Quả nhiên, chiêu cuối của người bí ân kia còn đang đợi ở đây.
Kẻ đó không muốn tống tiền cô hay bất cứ thứ gì. Mục tiêu của kẻ đó là Tạ Trì Thành.
Tạ Trì Thành nhắn điều thuốc xuống, chỉ vào bức ảnh và nói: “Em không muốn nhìn xem thế nào à?”