Chương
Diệp Như Hề nhìn sang chỗ khác và đứng yên tại chỗ, cô tựa hồ không có ý định nghiêng người qua.
“Từ lúc nhận được bức ảnh đến bậy giờ đã là mười hai tiêng. Em có biệt trong khoảng thời gian này, tôi đang suy nghĩ cái gì không?”
Tạ Trì Thành từ ghế sô pha đứng lên từng bước một tiên đến gần Diệp Như Hề, bóng đen khổng lồ từ lừ bao trùm lấy cô.
Cảm giác về sự nguy hiểm tột độ khiến Diệp. Như Hề không thể không lùi người về phía sau, cho đến khi lưng cô đụng phải bức tường lạnh lẽo, mà Tạ Trì Thành lại đem cả người anh bao phủ lấy cô, một cánh tay chống bên tai của cô.
Trên người anh thoang thoảng mùi khói thuốc, xen lẫn một chút hương chanh dễ ngửi, nhưng cũng không giấu được vẻ nguy hiêm của anh.
“Diệp Như Hề, em không có gì muốn nói sao?”
Diệp Như Hề cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi đối với anh, dù tóc gáy trên người đã dựng đứng cả lên, da đầu cũng đang tê dại.
Cuối cùng, cô ngập ngừng thốt ra một cau.
“Tạ Trì Thành…Chúng ta không thể kết hôn.”
Gần như lúc câu nói này rơi xuống, áp lực từ trên người anh tràn ra, khiến Diệp Như Hề muốn đứng vữ ng cũng khó khăn.
Đầu gối của cô như mềm nhữn ra, _ suýt nữa đã trượt chân tụt xuống đất.
Ánh mắt rơi trên người cô giống như một ngọn lửa nóng rực, thiêu đôt cô từng tắc một.
“Đây chính là những gì em muốn nói sao?”
Diệp Như Hề cố gắng chống đỡ, đem ý tứ của mình biêu đạt rõ ràng.
“Ngày hôm đó, tôi đến nhà họ Diệp để tìm sô hộ khẩu của em, nhưng em lại bị đánh bắt tỉnh, lúc tỉnh dậy lần nữa thì đã ở trong khách sạn, năm cùng một chỗ với Ì ục Tư Viễn. Cả người không mặc bắt kỳ mảnh quần ảo nào.
Mỗi câu cô nói rơi xuống, áp suất trong không khí giảm đi một phân.
“Nhưng, chúng em không có làm gì cả. Mặc kệ anh có tin hay không, em và anh ấy, không làm chuyện gì cả.”
Đáp lại cô, chỉ là một cơn đau đớn truyền đến từ quai hàm.
Anh vươn tay bóp cằm cô, bắt cô, ngắng đầu lên đôi diện với đôi mắt đen láy của anh, giỗng như con dã thú đang ngủ say bị đánh thức.
Anh mở miệng, giọng điệu u ám: “Đây chính là câu trả lời của em à.”
| “Đúng, đây chính là câu trả lời của em, anh tin hay không, em đều chấp nhận.”
Xoet…
Quần áo của cô bị xé toạc, để lộ làn da trăng nốn.
Mạy mắn thay, những vết tích trên cơ thể của cô đều đã biên mắt, vóc dáng của cô cũng không có vết sẹo nào.
Làn da trắng nốn như ngọc hiện ra trước đôi mắt anh, khiên hô hấp của anh trở nên nặng nê hơn.
“Anh ta có chạm vào em không?”