Chương
Diệp Như Hề cúi đầu xuống, nói: “Những gì nên nói, em đều đã nói hết rôi.
“Tại sao?”
Cô dừng lại một chút, mới hiểu được ý của anh.
Tại sao cô lại lựa chọn giấu diễm?
Diệp Như Hề nở một nụ cười khổ, còn vì nguyên nhân nào nữa chứ?
“Em nghĩ…anh không tin em.”
Những lời này dường như kch thích Tạ Trì Thành, ánh mắt của anh càng ngày càng âm trâm, vô cùng giông dã thú bị đánh thức và khiêu khích.
“Em nghĩ như vậy ư?”
Câu hỏi này khiến Diệp Như Hề cảm thấy áy náy, cô cúi đầu ,xuông, không dám nhìn thẳng vào mắt của Tạ Trì Thành, nhỏ giọng phản bác: “Chúng ta không có nhiêu nên tảng. để tin tưởng, cho nên không có gì lạ khi em nghỉ ngờ như vậy….”
Lời phía sau, thì càng nói không thể nói ra, hơn nữa việc ở dưới tâm mắt của Tạ Trì Thành, càng khiến cô chột dạ không thê nói nên lời.
Cuối cùng, Diệp Như Hề nín thở thốt ra một câu: “Em sai rồi.”
Ba chữ cuối cùng này nói rất đúng.
Tạ Trì Thành trực tiếp úp ngược bức ảnh lại, tựa như mắt không thây, tâm không phiền, nói: “Em muôn giải quyết như thế nào?”
“Cái gì mà giải quyết như thế nào…”
Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Em còn không định hoàn toàn thẳng thắn sao?”
Diệp Như Hề còn đang thắc mắc cô đã nói rõ ràng mọi chuyện, không có gì phải giâu diễm nữa, chợt cô nghĩ đên chuyện cô còn tìm Tôn Bân tiếp cận Diệp Thị.
Cô do dự một chút, mới thẳng thắn nói ra chuyện này, quả nhiên Tạ Trì Thành không tiêp tục hỏi nữa.
“Em đang mạo hiểm đấy.”
Anh chỉ đưa ra một kết luận như thê.
Diệp Như Hề im lặng một lúc rồi nói: “Em chỉ còn cách này.”
Anh bỗng nhiên vươn tay ra, bóp cằm của cô, giọng điệu ma mị giỗng như thần chủ, nói: “Em có cân tôi giúp không?”
“Em có thể cầu xin tôi, nói không chừng, tôi có thể sẽ giúp em.
Câu nói này rất trầm thấp, mang theo giọng điệu giêu cọt.
Nhưng Diệp Như Hề vẫn kiên định lắc đâu, nói: “Em có thể làm được.”
Chuyện gì cô cũng có thể cúi đầu, khí nh` cũng không đáng bao nhiêu tiên, nhưng chỉ riêng chuyện này, cô muốn tự mình ra tay.
Tạ Trì Thành cũng đoán được câu trả lời của cô, Diệp Như Hề luôn như vậy, trông cô có vẻ yếu đuối, nhưng.
rât có quan điểm của chính mình, cô biết nhường nhịn, nhưng lại không mắt đi sự dũng cảm, ngay cả dưới vẻ ngoài hèn nhát và giả tạo, là sự nhiệt huyết của cô.