Chương
Tạ Trì Thành đột nhiên nghĩ đến trên tài liệu có viết về cuộc sông trong quá khứ của cô, cô đã từng ở tủ năm.
Anh đột nhiên hỏi: “Năm năm trước, em đã gặp phải chuyện gì?”
Bờ vai của Diệp Như Hề run rấy, sắc mặt trở nên tái nhọt.
Tạ Trì Thành kết luận rằng đó chắc chắn không phải là một kỷ ức tốt đẹp gì.
Cũng đúng, phải ngồi tù thì làm gì có ký ức đẹp? Tính cách của cô như vậy, e rằng là do bị tra tắn mà sinh ra.
Anh cảm thấy ngực mình có chút nặng tríu, Tạ Trì Thành không hiểu tại sao lại xuất hiện cảm xúc kỳ lạ này, nhưng anh hiểu đây là cảm xúc gì.
Đây là đau lòng.
Anh, yêu thương, đau cô.
Mặc dù loại cảm giác này rất kỳ diệu và lạ lẫm, nhưng Tạ Trì Thành cũng không xem nhẹ hoặc phủ nhận, anh không làm được chuyện lừa gạt chính mình.
“Em có thể lựa chọn không trả lời.”
“…mọi chuyện đã qua rồi.”
Diệp Như Hề quả thực không muốn nhắc đến chuyện của năm năm trước, nên cô lập tức chuyên chủ đề.
“Làm thế nào anh nhận được bức ảnh vậy?”
“Có người đặt ở bàn làm việc của Tân Hải.”
Xem ra người đó cũng biết không thể trực tiếp tiếp cận Tạ Trì Thành, vì vậy đã đi đường vòng, bắt đầu từ thư ký của anh.
Tạ Trì Thành lại nói: “Bức ảnh sẽ không trông giông như thế này, nhưng tôi không đảm bảo mình sẽ làm gì khi nhìn thấy một bức ảnh có quy mô rộng hơn đâu.”
Có một số chuyện liên quan đến bản năng của đàn ông, không phải là việc có thê kiêm soát được bằng lý trí.
Diệp Như Hề càng chột dạ, cô thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó, mà Tạ Trì Thành lại đề ý, sự tức giận bị đè nén trong mắt anh không thê nào là giả được.
Cho dù là ai, cũng không thể chấp nhận được răng đổi tượng mình định kết hôn lại củng đàn ông của người khác không mặc quân áo cùng năm chung một chỗ, chứ đừng nói đến một người như Tạ Trì Thành.
Nhưng dù có tức giận đến máy, anh vẫn chờ cô giải thích.
Anh đang cho cô một cơ hội.
Mặc dù sự bạo dung này có thế là do anh không hề hoàn toàn đề tâm đ ến, nhưng Diệp Như Hề vẫn bị rung động.
Bọn họ quen biết nhau, cũng không Bi là nhờ vào một lần lâm lỡ như vậy, thì tình cảnh hiện tại ắt hẳn sẽ khiên người ta vui mừng.
Chỉ là, không có nều như, không có lần nhẫm lẫn đó, cô và người như Tạ Trì Thành cũng sẽ không bao giờ gặp được nhau.
Chương