Chương
“Em…không yêu…chưa từng yêu.”
Àm.
Thiết bị đã hoàn toàn bị đập vỡ.
Khi bộ đàm phía bên kia truyền đến, “Xâm nhập thông tin đã kêt thúc.”
Diệp Như Hề đã không còn đứng được, đầy mặt nước mắt quỳ trền mặt đất, đôi tay gắt gao ôm lẫy mặt.
Lúc này, nước mắt từ giữa khe hở ngón tay đã chảy dài.
Mà thủ hạ cầm dao phía sau dí vào bụng cô cũng buông lỏng dao ra.
Trận Nhất Hồ liếm liếm môi dưới, đôi mắt mang theo chút độc đoán chiếm hữu.
“Cô đã làm rất tốt, xem ra Tạ Trì Thành yêu thương cô cũng không ít đâu.”
Nếu không phải còn có người khác ở đậy, hản chỉ sợ vừa rôi không nhịn nồi mà biến từ diễn thành thật, tuy nhiên hắn biết, nếu như thật sự vừa rôi mà đụng chạm, chỉ sợ một màn kịch vừa diễn ra cũng không dễ gì kết thúc êm đẹp.
Không vội, hắn còn có rất nhiều thời gian, hắn sẽ chậm rãi đem người đàn bà thuộc về Tạ Trì Thành này ăn vào trong miệng.
“Lão đại, những cái thuyền đó đã rút luil”
Trên mặt Trần Nhát Hồ chậm rãi nở rộ ra một nụ cười.
Mà Diệp Như Hề thì cứng đờ, bả vai chợt buông, thống, đôi mặt mất đi sức sông vốn có.
Cô vừa khóc, lại vừa mỉm cười.
Anh đã rời đi, cũng được an toàn.
Cô đã sớm biết anh sẽ tin tưởng.
Lúc vừa diễn một màn kia, thật sự ngay cả chính cô cũng đều tin, huống chi Tạ Trì Thành vỗn còn chưa có tình cảm quá sâu đậm.
Cô biết anh có rung động, nhưng này một phần tình cảm này không đủ đê chống đỡ cho sự tin tưởng hoàn toàn từ phía anh.
Đây là chuyện mà Diệp Như Hề đã từng lo lắng nhất, từ lúc bắt đầu bọn họ quen biệt đã chính là từ một sai lầm, cần thận thử, chậm rãi tiễn đến gần nhau, đi bước một nơm nớp lo Sợ một bước, giò đã tiền đến tình trạng thế này.
Mà nền tảng tình cảm quá yếu ớt, chịu không nồi một tia hoài nghi.
Niềm tin và tỉnh cảm cô còn không kịp củng có, ở trong khoảnh khắc đã sụp đô.
Mà kết quả này, là cô đích thân phối hợp.
Trần Nhất Hỗ đi tới, một phen túm lấy Diệp Như Hề xác lên, nhìn khuôn mặt tỉnh xảo của cô lại trở nên tái nhợt, hắn nói: “Khóc cái gì? Cô đã bảo vệ người tình nhỏ của mình rất tốt đó, hãn nên cảm tạ cô mới phải, nêu không vừa rôi hắn sẽ phải tan xác ở trong biển rồi. Không phải sao?”
Nước mắt lã chã, khóc càng mãnh liệt.
Cô dùng ánh mắt thù hận nhìn hắn, thậm chí như hận không thể ăn thịt uống máu đối phương “Bảo bối, đừng như Vậy tôi như vậy, vừa nôi chúng ta không phải còn phối hợp diễn một vở kịch sao? Nhưng không thể không nói, niêm tin của Tạ Trì Thành đôi với cô cũng thấp thật đấy, chỉ một chút như thể liền th lui, hay là do tin tình báo tôi nắm được cũng đủ nhiều nhỉ?”
Từ một lần trước ăn mệt từ thủ hạ của Tạ Trì Thành, Trần Nhát Hỗ đã sớm góp nhặt khá nhiều tin tình báo từ Tạ Trì Thành, biết đối phương vẫn luộn điều tra chuyện này một cách âm thầm.