Chương
Cô đã thành công lừa gạt anh.
Tiểu An củng Nhạc Nhạc còn rất nhỏ, sau này sẽ có mẹ mới, rất nhanh cũng quên được cô, sẽ không khổ sở lâu lãm.
Hình như, không còn điều gì khiến cô bận tâm nữa.
Cô sờ sờ bụng, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Điều cô thầy có lỗi nhất, hẳn là đứa nhỏ còn chưa kịp thành hình đã phải rời bỏ thế gian này rồi.
“Thật xin lỗi Thật xin lỗi, tha thứ cho mẹ ích kỷ.
So sánh giữa Tạ Trì Thành và đứa nhỏ này, cô ích kỷ muốn Tạ Trì Thành sông sót, mà hy sinh sinh mệnh nhỏ đáng thương này.
Hiện tại, ngay cả sinh mệnh nhỏ này cũng đã chết, cô không còn gì để lưu luyễn nữa.
Loại người ma quỷ như vậy, cô không thể chịu đựng hành vi của hắn, ngay cả đụng vào một chút, cô cũng cảm thấy ghê tởm buôn nôn.
Diệp Như Hề chậm rãi bò dậy, quân cô bị máu nhiễm đỏ một mảnh, bước chân Suy yêu giỗng như lúc nào cũng có thê ngã xuông, nhưng cô đứng, lên, thân thê đau đón lại không thể so được với trái tim đang tan nát “Cô, cô đang muốn làm cái gì? Cô không thê cử động, cô cần phải nghỉ ngơi”
“Gaim oi Nhưng, rất xin lỗi. Nếu tìm được cơ hội nhảy xuông biển thì hãy nhảy ngay nơi này thuyên đi lại rât nhiêu, nêu vận may của anh tốt, anh sẽ sống sót.”
Dứt lời, cô dùng hệt một tia sức lực cuôi cùng, đột nhiên mở cửa, dưới tình huông người canh dữ chưa kịp chút ý trực tiêp xông ra ngoài.
Cô dựa vào lan can, xoạy người mà nhảy XuÔng, khoảnh khắc bản thân sắp rơi xuông biển cô nghe thấy được âm thanh phẫn nộ gào rồng của Trần Nhất Hỗ, nhưng cô cuôi cùng cô cũng không phải nghe thấy chúng nữa.
„ SUlh Rơi vào đáy biển.
Nước biển rót vào khoang miệng, vào mũi, cô mở mắt ra, ánh sáng dần dần biến mắt, cảm giác đau đón hít thở không thông ăn mòn tắc cả các giác quan của cô.
Nước mắt trào ra bị nước biển nuốt hết, còn nuốt trọn cô vào lòng biển.
Dưới đáy lòng, cô thấy nhẹ nhàng, thêm nói từng câu từng chữ .
“Thật xin lôi…… Còn nữa…… Em yêu aIIH mPEmmernwrearnernorneannemem
Ba ngày sau.
Đảo cá mập.
Sau vụ tấn công khủng bố kia, tất cả tin tức đều bị phong tỏa, không có tin tức nào khác lọt ra ngoài, các tòa nhà bị hư hại trên đảo cũng đang được sửa chữa.
Mọi thứ im ắng như chưa từng có một vụ Ôn ào nào xảy ra.
Cố Cẩm Minh tìm một vòng, mới thấy anh trai mình đang đứng ở boong tàu phía trên.
“Anh hai, anh làm gì ở đây vậy?”
Ánh mắt của Cố Lăng Hiên nhìn về phía bờ biển và nói: “Em vẫn chưa tìm thầy người sao?”
Cố Cảm Mình dừng một chút, cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Trì Thành rút hết tất cả người về rồi, anh, anh vẫn đang tìm sao?”
“Ừm.”