Chương
Bởi vì đây là một cú sốc vô cùng lớn đối với vị tiêu thiếu gia ngoan ngoãn và hiểu chuyện trước mặt.
“Tiểu thiếu gia, ngài đừng hỏi nữa.”
Trái tim Tạ An càng lúc càng nặng trĩu, hiềm khi thây Thư ký Tân biêu hiện ra vẻ khó xử như Vậy, có nghĩa là mọi chuyện có khả năng nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.
“Mami của cháu…mẹ cháu còn sống không?”
Hẳn là vẫn còn sống, nhưng không ai có thể chắc chắn cô ây đang ở đâu.
“Tiểu thiếu gia, đã đến giò cậu nên trở về phòng rồi.”
Tạ An thất vọng, cậu bé biết thư ký Tân sẽ không nói cho mình biết.
Cậu chỉ có thể tự mình điều tra.
Tạ An trở về phòng, lại dỗ dành em gái xong, cậu mở máy tính lên, bắt đâu điêu tra camera giám sát của Đảo cá mập ba ngày trước, tìm cách xâm nhập lại vào hệ thông.
Nhưng cậu phát hiện, tất cả camera giám sát đều đã bị phá hủy.
Hủy triệt để đến mức không thể khôi phục lại được nữa.
Tạ An đột nhiên hoảng sợ, cậu lập tức liên lạc với Sư phụ, muôn đôi phương hỗ trợ kiểm tra một chút.
Nhưng rất lâu sau, sư phụ chỉ nói một câu.
“Hãy quên mẹ con đi.”
Kể từ đó, Tạ An thực sự hiểu rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với mẹ.
Trong phòng ngủ chính u ám, không, có ánh đèn nào được bật lên, cửa số mỏ, ánh trăng mờ nhạt chiều vào, kéo dài một bóng người.
Tạ Chi Thành ngồi trên ghế, bắt động, trong đêm tối mờ mịt không nhìn rõ biểu hiện trên mặt anh.
Một lúc sau, anh di chuyền, tiếp nhận điện thoại.
Không biết bên kia đã nói gì, anh từ từ siệt chặt bàn tay đang câm điện thoại lại.
Nhất thời, môi mỏng khẽ mở, thốt ra một câu.
Một tháng sau.
Một thị trấn nhỏ ven biển.
Lúc Diệp Như Hề tỉnh lại đã thấy bản thân ở chỗ này, cô đã hôn mê một khoảng thời gian sau khi được ngư dân trên con tàu đánh cá cứu vớt.
Nhưng do bị mất đi chứng minh nhân dân và các giây tờ chứng minh thân phận, cộng thêm việc bị thương quá nghiêm trọng, còn cân phải ồn định cái thai trong bụng, cô đã ở nhờ trong nhà ngư dân kia thật lâu.
Đúng vậy, giữ thai.
Đã vô số lân cô bừng tỉnh giữa đêm, vuốt bụng, may. mãn ông trời thương xót, trải qua quá bao nhiêu tai họa như vậy, đứa nhỏ vẫn chưa bị mất đi.
“Tiểu Hề, đã nói là không cần cô rửa rau mà, mau đi ngồi, để tôi để tôi.”
Rổ rau trong tay bị người ta đoạt lấy, mà cô bị ân xuông ngòi lên ghé.