Chương
Một vị đại thầm mập mạp cười nói: “Thân thể cô còn rất yêu ớt, không cân phải làm lụng vắt vả.”
“Thím à, tôi có thể làm được, rửa rau cũng không mệt nhọc gì.”
Diệp Như Hề rật cảm tạ người đàn ông trong gia đình này đã cứu cô trở về trong lần họ đi đánh cá ngoài biển, mà vợ của ông ta cũng chu đáo chăm sóc cô một đoạn thời giạn, rõ ràng gia đình này cũng không hê giàu có.
Thím béo lơ đãng hỏi: “Cô đang tới người thân sao?”
Diệp Như Hề dừng một chút, nói: “Cũng không phải”
Thời điểm vừa mới tỉnh lại, do bị thương phần não, cho nên ký ức của cô hồn loạn, một. thời gian đầu cô rơi vào trang thái mắt trí nhớ, sau đó mới dần dân khôi phục ký ức những chuyện xảy ra trước kia.
Nhưng sau khi nhớ được rồi, cô lại mê mang.
Mối quan hệ giữa Tạ Trì Thành, đã bị cô đích thân huỷ hoại.
Cái người từng gọi là cha cũng bị cô nhìn thâu bộ mặt thật kinh tởm.
Cô còn có thể đi nơi nào?
Thiên hạ rộng lón, cô lại tìm không thấy một chỗ dung thân.
“Không có à…… Không có cũng không sao cả, cô cứ ở lại nơi này, thím béo cũng sẽ không bạc đãi cô, bình an mà sinh đứa nhỏ ra ngoài là được.”
Những lời này khiến Diệp Như Hề lập tức trở nên cảnh giác.
Gia đình này cũng không thấy có trẻ con.
Đến đêm, Diệp Nhự Hè lại lần nữa bừng f tỉnh vì mơ thấy ác mộng, mồ hôi đầy đầu.
Cô bắt lấy chăn, miễn cưỡng bình ổn tinh thần, đứng dậy muôn đi ra bên ngoài uông miêng nước.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ của chủ ngôi nhà, bởi vì cách âm không tốt, cô nghe thấy được tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra, tiếng nói được đè nén rất thập.
“Ông đã liên hệ xong người mua chưa hả?”
“Bà gấp gáp cái gì?”
“Tôi đây không phải lo lắng cô ta nhớ ra cái gì hay sao? Đến lúc đó cũng đã muộn rồi!”
“Bà nhìn có nhìn bụng cô ta chưa?
Cũng sắp ba tháng rồi nhỉ? Cũng không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muôn đâu.”
“Tôi vân luôn tỉ mỉ chăm sóc, sẽ không xảy ra chuyện, nhưng mà phải bàn bạc xong sớm một chút, tôi đưa người qua đề bên đó xem xét, nêu không mây ngày này cô ta ở nhà chúng ta ăn không uỗông không, SỐ tiên này phải tìm ai lây đây?”
“Suyt, người đàn bà này, lá gan bà lớn như vậy, còn dám oán giận, trong lòng bà không thấy sợ sao?”
“Sợ chứ, nhưng là nhà ta nghèo như vậy, lại không có một mụn con, đây.
không phải là do không còn cách nào khác hay sao? Hơn nữa chúng ta cứu cô ta, mạng của cô ta chính là của chúng tat”
“Chẳng phải vậy sao, trông người cũng thật sự đẹp.”
“Ông muốn làm cái gì? Đừng trách tôi không cảnh cáo ông, nếu như ông dám động tay động chân, tôi băm ông rat”
“Ngủ ngủi Ngày mai tôi đi liên hệ với người mual”