Chương 428
Tạ Trì Thành theo bản năng chạy thẳng vào nhà đrong, sác mặt khó coi, một chân đá văng cửa phòng, liền thây được một màn khiến người ta phản trợn tròn mắt.
Một gã đàn ông đầu hói đang đè ở trên người Diệp Như Hề, thân thể mập mạp gân như che lầy đi dáng người nhỏ xinh của cô gái phía dưới, chỉ đề lại non nửa gương mặt trắng bệch.
Tư thế như vậy khiến người ta không khỏi sững người.
Lúc đầu óc Tạ Trì Thành còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể làm theo bản năng, anh trực tiếp túm gã đàn ông kia lên, đá văng qua một bên.
Mùi máu tươi càng lúc càng nặng.
Chỉ nghe gã kia thống khổ kêu rên một tiêng, mà trên bụng đang căm một con dao gập nhỏ.
Lúc này, hai mắt Diệp Như Hề thất thân, tay đầy máu tươi, vẫn không nhúc nhích.
Trái tim Tạ Trì Thành như thắt lại, anh lập tức bề Diệp Như Hề lên, thậm chí quên mắt mục đích bản thân đang muốn trừng phạt.
“Tiểu Hề? Tiểu Hề! Là anh đây! Diệp Như Hề! Em tỉnh táo lại đi!”
Lúc này Diệp Như Hề giống, như người mất hôn, dù có gọi thế nào cô cũng không có phản ứng.
Cô nắm lấy đôi tay run rẫy, đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc khẽ mắp máy, như thê cô đang lâm bầm điêu gì đó.
Anh cúi gần hơn để nghe, mới nghe thây, cô đang gọi.
“Trì Thành…Trì Thành…”
Cô đang gọi tên anh.
Trái tim Tạ Trì Thành truyền đến một cơn đau nhói.
Bộ quân áo cũ nát mà cô đang mặc đã bị xé toạc ra, lộ ra làn dạ bên dưới vẫn còn những vết xước hồng mờ nhạt, không biệt cô đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ Cực, Xương cốt gầy gò lộ ra rõ ràng, nhìn thấy mà giật mình.
Trên khuôn mặt thanh tú vốn có lúc này đã không còn chút khí lực nào, phân thịt trên hai má gần như biến mật, căm vô cùng sắc nhọn, hai mắt mở to, trong con ngươi hiện lên vẻ sợ hãi.
Tạ Trì Thành lập tức cởi áo khoác, khoác lên người cô, nói nhỏ: “Tôi ở đây.”
Diệp Như Hề giống như không nghe thây lời anh, đôi mất vô hôn.
Lâm Tử Ngang và Tần Phong theo sau lập tức sửng sốt trước cảnh tượng này, Tân Phong vội vàng chạy tới điêu tra thương tích của gã đâu hói.
“Cứu tôi, cứu tôi, con tiện nhân kia muốn giết tôi! Hãy bắt cô ta đi!”
Tần Phong thở phào nhẹ nhõm, máu chảy không ít nhưng vẫn chựa chết, nếu như chết rồi thì không dễ xử lý chút nào.
Nghe thấy những lời này, Tạ Trì Thành lập tức đứng lên, trong mắt lóe lên tia thù địch muôn giết người, anh siết chặt năm đấm, bông nhiên kéo lấy cổ áo của gã đầu hói kia.
Lâm Tử Ngang nhanh chóng chạy tới, ôm lấy tay anh: “Ông chủ! Ống chủ, anh đừng xúc động! Hắn ta chỉ còn nửa cái mạng! Ở đây quá nhiều người, không dễ xử lý đâu!”
Vành mắt của Tạ Trì Thành hơi đỏ, tức giận nói: “Ông đã làm gì cô ấy!”