Chương 465 Nhưng khi nào thì Nhạc Nhạc khỏi bệnh, bắc sĩ không nói cho mình biết] Trong tranh, là một mặt tròi nhỏ xinh. [Mẹ làm cho mình một chiếc bánh ngọt nhỏ, ăn rất ngon, Nhạc Nhạc rất muôn về nhà với mẹ, nhưng sức, khỏe của Nhạc Nhạc vẫn chưa tốt.] Trong tranh, vẽ một miếng bánh ngọt socola, còn bị cắn một miêng. [Mình đã ngủ rất lâu, lúc trông thấy mami, mẹ đã khóc và ôm mình thật lâu, mình biết, khẳng định là mình lại bị bệnh nên mẹ mới khóc như vậy.] Trong tranh, một người lớn đang lau nước mắt. [Mình muốn cho mẹ thật nhiều tiền, thật nhiều, thật nhiều tiền, như thế mẹ có thể chữa bệnh cho mình và nghỉ ngơi thật tốt.] Trong tranh, là một núi tiền nhỏ. [Hôm nay, mình tình Cờ gặp được một chú nọ, người chú kia rất đẹp trai. Chú ây muôn tìm việc làm cho mẹ, hy vọng có thê được gặp lại chú một lần nữa.] Trong tranh, là một người đàn ông nhỏ bé với bộ ria mép. Lật từng trang từng trang một, nét viết non nớt phôi hợp với những bức tranh minh họa đẹp đẽ, trải dài thành nhật ký của một đứa bé. Tuy nhiên, nội dung của cuốn nhật ký lại khiến hóc mắt của Tạ Trì Thành hơi đỏ lên. Anh từng suy đoán, cuộc sống của Diệp Như Hễ trước kia không tốt lắm, lần đầu gặp mặt, đã nhìn thấy cô vào thời điểm cô chật vật nhất, nhưng anh chựa từng nghĩ tới, còn có sự thông khổ sâu hơn chưa được anh phát hiện ra. Căn bệnh của Nhạc Nhạc đòi hỏi chỉ phí điều trị rất cao, mà khi đó Diệp Như Hề vừa mới mãn hạn tù, nằm ở tầng lớp dưới đáy của xã hội, phải vật lộn đề tôn tại. Một người phụ nữ, làm thế nào đề sinh tôn cùng với một đứa con bị bệnh nặng? Toàn thân Tạ Trì Thành đổ mồ hôi lạnh, nêu như anh không tìm được cô, anh sẽ bỏ lỡ những gì? Thậm chí ở phần cuối của cuốn nhật ký non nót này, xuất hiện những bức vẽ nguệch ngoạc đen trắng, lón, không có dòng chữ nào, màu xám u ám khiến người khác sinh ra cảm giác ngột ngạt và chán nản. [Nếu như không có mình, mami sẽ hạnh phúc hơn, viện trưởng nói, Nhạc Nhạc không thể mang lại vui vẻ cho người khác, là mình khiến cho mẹ không vui vẻ…] [Cha ơi, cha của Nhạc Nhạc ở đâu? Con nhớ cha lắm.] Sau một đoạn ngắt quãng giữa chừng, tiếp tục lật xuống dưới là một câu rât đơn giản. [Nhạc Nhạc có chal] Tuy chữ việt xiêu vẹo, nhưng lại mang theo niềm vui, qua nét chữ trực quan kia, có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt tươi cười rạng rỡ lúc ây. Khi lật tiếp cuốn nhật ký thì không còn gì nữa. Mà bàn tay cầm cuốn nhật ký của Tạ Trì Thành khẽ run rây một chút. Anh chậm rãi thở ra một hơi ngột ngạt, nở một nụ cười chua xót, rồi lầm bầm một mình. “Tạ Trì Thành.. .Mày luôn cho rằng bản thân không gì là không làm được, nhưng suýt chút nữa đã bỏ lỡ bảo vật.” Anh đem cuốn nhật ký cất kỹ, trong hộp còn có một món đồ cuối cùng, chính là một quả câu pha lê, bên trong quả câu pha lê có một căn phòng nhỏ xinh, khi lắc nó thì bông tuyệt sẽ nhẹ nhàng rơi xuông, trông rât âm áp. Tạ Trì Thành nhìn cả hai món quà, dùng một tay đè lên mi tâm, khóe môi lộ ra ý cười. “Là cha nợ hai người…cha nhận.”