Chương 467 Một đôi tay vô lực mềm yếu muốn đầy r: ra, nhưng người kia đè nặng lên cô vân chưa động đậy. Diệp Như Hề bực bội, cao giọng nói “Anh muôn làm cái gì!” Tạ Trì Thành khẽ kéo giãn khoảng cách ra một chút rồi nói: “Là em không thành thật.” “Em không có.” “Em đang ghen, thừa nhận rất khó sao?” Diệp Như Hề muốn giải thích gì đó, nhưng khi đối diện với anh mát đầy ý cười của Tạ Trì Thành, cô dừng một chút, rất nghiêm túc nói: “Đúng vậy, em đang ghen tị, là chính anh nói muôn một lần nữa bắt đầu, như vậy giữa chúng ta không thể có người thứ ba chen chân được.” Tạ Trì Thành hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cô sẽ trực tiệp thừa nhận, nhưng cũng rât nghiêm túc nói: “Anh ngại bân, không muôn cho người khác đụng vào.” Tạ Trì Thành có thói quen ở sạch, đôi với sự tiếp cận của phụ nữ khác lại càng chán ghét, thậm chí còn có quyết định sẽ thụ tỉnh †rong ông nghiệm rồi tìm người mang thai hộ để có người thừa kê, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muôn.. Cho nên năm đó sau khi anh chạm vào Diệp Như Hề mới có thể nghĩ mọi cách đem cô tìm về bặc được, ngoại trừ việc muốn phụ trách, còn có một tầng ý nghĩa khác ——— nếu mùi biết VỊ. Cảm giác của thân thể rất thành thật, không thê là giả được, cho nên sau khi anh tìm nhằm người, sai tận 6 năm, cũng không có chạm qua Diệp Như Mạn, cho đên khi tìm được Diệp Như Hề chân chính thì mới có thê thỉnh thoảng phóng túng nhu cầu của chính mình. Đối với Tạ Trì Thành mà nói, Diệp Như Hề từ lúc bắt đầu chính là sự khác biệt. Chỉ là đáng tiếc, anh biết tới được sự thật quá muộn, dân tới giữa bọn họ bỏ lỡ quá nhiêu năm, suýt nữa đã mật nhau. Cũng may, lần sai lầm này, vẫn có thể cứu vấn. Diệp Như Hề nghe thấy những lời này, cười cười, nói: “Trùng hợp quá, em cũng như vậy.” Bắt đầu từ giờ phút này, Diệp Như Hề tự nói với bản thân, lúc này đây, cô muốn phần đấu quên mình. Gần như ngay giây phút cô vừa nói xong, môi đã bị áp lên. Một nụ hôn triều miên khăng khí kéo dài như vô tận. Một tay anh đặt sau gáy cô, dùng sức ôm hôn, mang theo cuông nhiệt tiền công. Mà lúc này đây, cô không có giãy giụa, không có kháng cự, nhưng bởi vì đôi phương quá mức nhiệt liệt, ngay cả cô chỉ cần hơi đáp lại, đều sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn nữa. Diệp Như Hề cơ hồ không đứng nồi nữa, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn Tạ Trì Thành dùng hết sự tự chủ, mới ra lệnh cho chính mình rời đi, ánh mắt âm trầm tựa như vực sâu, hung tọn nhìn cô. “Diệp Như Hề, đây là em nói đó.” “Đúng vậy, là em nói.” Diệp Như Hề hô hấp dồn dập, nhưng ánh mắt không hề né tránh. Cô không phải người lăng nhãng mm yêu, nêu đã đưa ra quyêt định, như vậy thì cũng không xoăn quýt ngượng ngùng. Nếu yêu xin hãy yêu đậm sâu, nếu sai, vậy thì lập tức ân đoạn nghĩa tuyệt.