Chương 468 Cô muốn tin tưởng thêm lần nữa đề vun đắp tất cả. Tạ Trì Thành trầm thấp nở nụ cười, vẻ thù địch bình thường trên mặt hóa thành nhu tình, người đàn ông này trước kia luôn lạnh băng bá đạo, lân đầu tiên lộ ra ý cười ôn nhu chân thành. Giọng nói của Tạ Trì Thành mang theo từ tính trầm thấp, ở bên tai cô nhẹ nhàng buông một câu. “Ngoan, sinh xong đứa bé này là được rôi, anh sẽ đi làm phẫu thuật.” Diệp Như Hề ngay từ đầu không có hiệu rõ ý anh là gỉ, còn cho rằng anh đang đau lòng cho mình, mang thai thật sự quá mức vắt vả, nhưng khi cô cảm nhận được biến hóa trên người anh, đôi mắt đều trọn tròn. Diệp Như Hề càng bực bội, dùng sức đây anh ra, cũng không quay đâu lại mà đi vê phía cửa, vừa đi, lại vừa nói: “Em muốn nghỉ ngơi, tạm biệt.” Tạ Trì Thành cũng không có đuôi theo, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, dùng sức lực rất lớn mới có thể không chế được cỗ dục vọng đang dân dâng lên, anh gân như tự giêu nói: “Sinh xong một đứa này thì không thể sinh thêm nữa. Đòi mạng mà. Cuối cùng, anh vào tắm nước lạnh rất lâu rât lâu, cuôi cũng cũng đây lùi được suy nghĩ không nên có tràn ngập trong đâu. Nhưng khi anh ra ngoài, mới thầy một hộp quà nhỏ được đặt trên tủ đầu giường. Tạ Trì Thành khá kinh ngạc, sợi tóc còn dính bọt nước, cũng không thèm lau khô, trực tiếp đi qua cầm lầy hộp quà kia rồi mở ra. Bên trong đặt một chiếc khăn quàng cô màu xanh dương. Rõ ràng là tự đan tay. Anh nhéo nhéo khăn quảng, trâm thấp nở nụ cười, vôn định lập tức quảng thử xem, nhưng không nỡ để nước trên tóc làm ướt chiêc khăn, liền lưu luyến đặt khăn quàng qua một bên. Một đêm này, hai người ngủ vẫn ngủ hai phòng khác nhau, lại càng thêm thân mật khăng khít hơn lúc cùng ngủ chung phòng trước kia. Có người có thể yên giấc, mà có người, lại trằn trọc khó ngủ. Vu Bình đã thu dọn đồ xong, đang chuẩn bị rời đi, bên cạnh còn có Diệp Như Mạn đi theo. Diệp Kiến Nam tháy thé, vụt một cái đứng lên, sắc mặt xanh mét, nói: “A Bình, bà muốn đi ư ? Tôi tự hỏi đối đãi với bà cũng không tệ! Sao bà có thể đối xử với tôi như vậy!” Lúc này Vu Bình đã sớm xé rách mặt nạ lương thiện ngụy trang trên mặt, bà ta cũng khinh thường tiếp tục ngụy trang nữa rồi. “Kiến Nam, ngay cả nhà mà ông cũng bán rồi, tôi mang theo Mạn Mạn còn có thể trông cậy vào ông hay. Sao? Ông khiến tôi quá thất vọng rồi.’ Diệp Kiến Nam vốn đang vì nguy cơ tài chính mà thần kinh đều suýt nữa đứt đoạn, chợt nghe thấy những lời này, cả người đêu bùng nô. “Bà nói vậy là có ý tứ gì hả? Tôi còn chưa có chêt! Bà đừng mơ tưởng ly hôn, còn mang theo con gái của tôi rời đi ư?!” Diệp Như Mạn lúc này cũng lộ ra ánh mất ghét bỏ, nói: “Cha, công ty đã phá sản, ngân hàng cũng thanh lý công ty luôn rồi, căn nhà này cũng bị tòa án niêm phong, mẹ con con mà không đi, thì sẽ phải gánh vác nợ nân, cha, cha cũng không muốn như vậy đúng không?” Diệp Kiến Nam dùng một loại xa lạ ánh mặt nhìn con gái của mình.