Chương 475 Sắc mặt Diệp Như Hề lập tức trở nên khó coi cô cât nhanh chân tiến lên, nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Không có người nào trả lời, nhưng. Diệp Như Hề lại nghe thầy trong văn phỏïÊ truyền đến tiếng khóc tiêng la. Tiếng khóc rất thê lương, như là đang bị tra tấn vậy Mà thời điểm Diệp Như Hề nghe thấy tiếng khóc kia, sắc mặt trắng nhọt, tức giận lập tứcdâng lên, cả người run rây một chút, cô gắt gao mà nhìn chằm chằm đám người kia, giọng nói như rít ra từ kế răng: “Nhạc Nhạc đang ở bên trong?!” Tức khắc, trong lòng mọi người đều phát lạnh. Vào giờ khắc này, Diệp Như Hề hận không thể lao tới giết người. Tiếng khóc thê lương của Nhạc Nhạc vẫn còn văng văng ở bên trong, những người bên ngoài cũng Ìo lắng tói xoay quanh, nhưng không tìm thây chìa khóa dự phòng, bọn họ không ngừng hướng vào phía người bên trong mà la hét. “Mẹ Tiểu Ni! Cô mau mở cửa đi! Có chuyện gì chúng ta cùng ngôi xuông bàn bạc giải quyết!” “Mẹ Tiểu Ni, mẹ Nhạc Nhạc đã đến đây rồi, cô nhanh chóng mở cửa ra đi!” Khi nghe thấy tiếng khóc của Nhạc Nhạc lại truyện ra một lần nữa, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu của Diệp Như Hề lập tức đứt đoạn. Phía sau cô có hai vệ sĩ đi theo, hai người vệ sĩ này rất khiêm tốn và kín đáo, lại rất nghe lời, nêu không có lệnh của Diệp Như Hề, bọn họ sẽ không dám tuỳ tiện hành động, đương nhiên, nếu Diệp Như Hề gặp phải nguy hiểm, thì đó: sẽ là một chuyện khác. Lúc này, sắc mặt của Diệp Như Hề âm u đến đáng sợ, cô rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt đáng sợ như Vậy, gắt gạo căn răng, thốt ra một câu: “Phá cửa ra cho tồi.” Ngay lập tức, hai vệ sĩ bắt đầu hành động. Rất nhiều giáo viên giật mình, muốn ngăn cản bọn họ, đập một cú như thê, danh tiếng ‹ của trường mẫu giáo bọn họ cũng mắt theo. Nhưng bọn họ căn bản không ngăn cản được, vệ sĩ trực tiếp càm chiếc ghế bên cạnh lên, phán đoán âm thanh bên trong một chút, sau khi xác định vị trí đó sẽ không Có ai, bỗng. nhiên đập mạnh vào chiếc kính có dán giấy ở bên cạnh ra. “Choảng!” Tắm kính vỡ tan tành, kèm theo tiếng hét chói tai của một người phụ nữ. Ngay sau đó, cánh cửa cũng được mở ra. “Làm cái gì vậy! Làm cái gì vậy hải Các người muốn đập chệt tôi Am Tôi nói cho các người biết, nêu tôi bị thương dù chỉ một chút, tôi muốn các người bồi thường cũng không nổi!” Đó là một người phụ nữ ăn mặc trông rất quý phái, giờ phút này đang hùng hồ chạy ra chửi bới. Diệp Như Hề mặc kệ cô ta, chạy thăng vào trong văn phòng, tìm xung quanh, không thầy bóng dáng của Nhạc Nhạc đâu, nhưng cô nghe thấy tiếng khóc càng lúc càng nhỏ dân của Nhạc Nhạc. Là truyền ra từ trong ngăn tủ! Diệp Như Hề lập tức chạy đến, bộc phát sức mạnh cực lớn, một tay kéo chiếc bàn chặn cửa tủ ra. Mỏ tủ ra, thì trông thấy Nhạc Nhạc đang cuộn mình trong ngăn tủ nhỏ, cả người ướt đẫm mồ hồi.