Chương 476 Diệp Như Hề dùng một tay bề Nhạc NHaP ra ngoài, bởi vì bụng của cô không tiện, nên cô ôm Nhạc Nhạc đên bên ghế đề con bé ngồi xuống. “Nhạc Nhạc, đừng sợ, đừng sọ, mami ở đây, con đừng SOSð Nhạc Nhạc dường như nhận ra là mami của mình đã đến, con bé lại bắt đầu khóc, vừa khóc, vừa hô to: “Mamil Mamil” Con bé khóc vô củng thảm thiết, như thể mình bị oan ức, chưa bao „giờ con bé khóc thảm thiết như vậy, kể cả khi ỏ trong bệnh viện bị đâm đây lỗ kim, con bẻ cũng chưa từng khóc thê lương như vậy. Trái tim của Diệp Như Hề co quắp, hai mắt đỏ hoe, ôm chặt lây con bé. “Không sao rồi, mẹ ở đây, sẽ không ai làm tôn thương con đâu, đừng sợ, Nhạc Nhạc, con đừng khóc nữa.” Cô kiên nhẫn dỗ dành, tim cô đau đớn như sắp vỡ ra. Các giáo viên phía sau cũng chạy vào, nhìn cảnh này ai cũng cảm thấy khó chịu, muôn nói gì đó nhưng lại không biết nói thế nào. Mà chỉ có duy nhất một giáo viên biết nội tình, sắc mặt trắng bệch, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là đám người của vị phu nhân kia đang đùa với lửa, tất cả bọn họ cùng toàn bộ mọi nÖg trong nhà trẻ đêu xong rồi… Lúc này, vị phu nhân kia vẫn còn tỏ vẻ khinh thường và tức giận. “Làm cái gì vậy! Chẳng phải chỉ là nhốt nó vào một chút thôi sao! Vẫn chưa bị thương chỗ nào! Còn đầu của Tiểu Ni nhà chúng tôi thì bị thủng một lỗ đó! Hiện tại con bé vẫn đang năm trong bệnh viện kia kìa! Nếu hôm nay cô không cho tôi một đáp án vừa lòng, tôi sẽ không bỏ qua đâu! Cha của Tiểu Ni cũng sẽ không đồng ý!” Nghe vậy, Diệp Như Hề rõ ràng có thê cảm nhận được Nhạc Nhạc đang rụt người lại, giộng như: là cực kỳ sợ hãi, cả người đều sợ đến choáng váng. Nhạc Nhạc sợ bóng tối, ngay cả khi đi ngủ, con bé cũng phải bật đèn nhỏ lên. Mà bây giò, con bé lại bị nhốt vào một nơi nhỏ hẹp, không có chút ánh sáng nào trong ngăn tủ. Diệp Như Hề nhẹ nhàng võ về Nhạc Nhạc, thấp giọng nói: “Nhạc Nhạc, con đợi mẹ một chút, có được không?” Tiêng khóc của Nhac Nhạc từ từ dừng lại, nhưng thê nào cũng không chịu buông tay mẹ ra, cô bé vừa phải chịu đựng nỗi sợ hãi vô cùng lớn, giờ phút này căn bản không tách khỏi mẹ được. Cô giáo Lý sải bước tiến về phía trước, nói: “Nhạc Nhạc, có cô giáo ở đây.” Diệp Như Hề thấp giọng nói: “Làm phiên cô tạm thời trông chừng Nhạc Nhạc một chút.” Có lẽ cô giáo Lý là người mà Nhạc Nhạc luôn tin tưởng, cho nên Nhạc Nhạc mới từ từ nói lỏng vòng tay đang ôm lấy mẹ mình ra. Tiếp theo, Diệp Như Hề chậm rãi xoay người lại, khi cô quay lại, nét dịu dàng trên mặt cô lập tức trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, đó là loại ánh mắt như thế nào? Chính là hung tọn, xơ xác tiêu điêu, giộng như bât cứ lúc nào cũng sẽ có thể nhào lên cho đối phương một nhát chí mạng. Nếu Dương San ở đây, cô ây nhật định sẽ nhận ra ánh mặt của Diệp Như Hề lúc này chỉ xuất hiện qua một lần, mà một lần kia, là lúc trong nhà tù xảy ra bạo loạn, cô đã suýt chết trong đó, nhưng cuỗi củng, cô vần sông SÓI, còn người muốn giết cô cuối cùng đã năm trong bệnh viện một tháng trời. Vị phu nhân kia cũng bị ánh mặt của cô làm cho hoảng sợ, nhưng vận giữ vững sĩ khí, cô ta cũng không ngôc, biệt những đứa trẻ ở trường mẫu giáo này không phú thì cũng là quý, nhưng gia cảnh của nhà cô ta cũng không tệ, trên trán Tiểu Ni phải khầu hai mũi! Cô ta nuốt không trôi được cục tức này!