Chương 683 Tạ Trì Thành sao có thể nhẫn tâm Diệp Như Hà ôm chặt lấy Tiểu An, khụt khit nói: “Thật xin lỗi, Tiểu An, là mami sai, mami không biết con lại đau nhứ thế, thật xin lỗi con.” Tạ An vốn dĩ cũng không có oán giận, cũng không cảm thây bản thân nhịn đau không được, nhưng dáng vẻ mami ôm cậu vào lòng như vậy không hiểu sao lại khiên cậu bắt đầu thây tủi thân. Sao lại không đau cơ chứ? Chú Tần Phong cho dù có thủ hạ lưu tình đến thế nào, nhưng một khi ra tay vẫn phải đánh liên tục, bời vì muôn rèn luyện năng lực phản ứng của cậu, nên chú ấy phải đánh rất nhiều lần. Tuy nhiên cậu không hề hé răng than vấn, đây là yêu câu của daddy, daddy nói nêu cậu bé không chịu rèn luyện thì không có cách nào trở nên mạnh mẽ, cho nên cậu nhịn xuống tắt cả, đau nhức đến mấy cũng không dám khóc thành tiếng. Daddy không cho cậu nói với mami, nói muôn trưởng thành thì phải tự mình gánh vác thống khổ, những đứa trẻ cần cha mẹ an ủi đều là trẻ n cho nên cậu phải nghẹn lại. Môi ngày cậu đều phải tiêp nhận huấn luyện lâu thật lâu, toàn thân trên dưới đều rất đau, mỗi buổi tối đều là khập khiếng bò lên giường ngủ, cho nên cậu không dám đi gặp mamii, sợ bị mami nhìn ra bản thân đang bị thương. Nhưng cậu rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu nhịn không được, chủ động muôn được gặp mami, được ăn bữa sáng cùng với mamii, kết quả lại bị mami phát hiện. Còn chọc mami phải rơi nước mắt…… Làm sao bây giờ, daddy nhất định sẽ trách măng cậu. Tạ An không biết nên nói như thế nào, chỉ sốt ruột gọi: “Mami, con không, đau đâu, thật đó, cũng không đau, rất nhanh sẽ khá lên!” Diệp Như Hề nghẹn lại nước mắt, thả góc áo Tiêu An xuống, cô nói: “Thật sự không có việc gì sao?” “Thật sự! Bác sĩ vẫn luôn ở bên cạnh, có thể kiểm tra bất cứ lúc nào!” Dù sao daddy chỉ là muốn huần luyện cậu, cũng không phải thật sự muốn cậu chết. Nhưng Diệp Như Hề lại bị hình ảnh chằng chịt vết thương của Tiểu An đâm vào đôi mắt tới phát đau, trái tim cũng vô cùng đau đớn, cô đã xem nhẹ sự nhân tâm của Tạ Trì Thành, cô còn cảm thây vô cùng áy náy. Cô không hoàn thành tốt trách nhiệm của một người mẹ, chỉ lo cả ngày đắm chìm trong u sâu của bản thân, thậm chí cả việc con trai bị thương cũng không biết, cô chỉ một mực nghĩ giao cho Tạ Trì Thành, không nhúng tay vào việc giáo dục Tiểu An chính là tốt nhát, là cô không đúng. Sao cô có thê không thèm hỏi đến chuyện này cơ chứ? Cô rõ ràng…… Là mẹ của Tiểu An cơ Tạ An không biệt mami tại sao lại đột nhiên trở nên ưu thương như vậy, đành phải vụng về ôm lây mami, nhỏ giọng nói: “Thật sự không đau. đâu, mami đừng sợ nhé, Tiểu An rất mạnh mẽ. Diệp Như Hề không nói gì, ôm chặt Tiểu An, Nhạc Ni ở bên cạnh cũng khóc lóc duỗi tay muốn ôm. Một bữa sáng êm đẹp, lại trở thành một màn khóc lóc bi thương, một lớn hai nhỏ đều ôm chặt nhau, rất lâu sau mới buông ra. Hai đứa nhỏ đều khóc tới đỏ bừng mắt, có chút ngượng ngùng ngôi ăn bữa sáng. Diệp Như Hề nhìn qua các con, trái tim cũng mêm nhữn, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, cô phải nói chuyện thẳng t thăn với Tạ Trì Thành về việc của Tiểu An, ít nhất, không thể tiếp tục như vậy được nữa, Tiểu An còn quá nhỏ, nóng vội sẽ huỷ hoại thằng bé.