Chương 805 Tống Giai vừa mới chuẩn bị rời đi, di động liền vang lên, cô thuận tay ấn nghe điện thoại. “Ao? Có Cảm Minh, tại sao lại là anh hả? Tôi đã nói rôi, nêu như anh muôn trả thù thì trực tiếp hướng về phía tôi, hậu quả gì Tống Giai tôi đều đồng ý chấp nhận, nhưng anh không thê lây người nhà tôi ra ủy hiếp được!” Tống Giai không cẩn thận ấn phải nút loa ngoài, giọng nói ngoan tuyệt của Cố Câm Minh từ điện thoại truyền ra. “Tông Giai, cô tốt nhật cách xa Nhạc Nhạc đi một chút, mặc kệ cô là bác sĩ tâm lý chó má gì, cô đã Tiểu Hề không còn trên đời nữa, còn âm mưu muôn tới gân Nhạc Nhạc? Đừng cho răng tôi không biết cô đang Suy nghĩ cái gì! Tạ Trì Thành mất trí nhớ, cô còn cô ở lại nơi đó mưu tính riêng!” Lúc Diệp Như Hề nghe thấy những lời này thì ngây ngân cả người. Mắt trí nhớ? Ti ‘0niiithiaiIhlff 7 Mắt trí nhớ? Cô nghĩ tới tất cả những lý do có thể, nhưng lại không nghĩ ra được điểm này. Cho đến khi Tống Giai rời đi rồi, cÔ vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần lại. Cuôi cùng, Diệp Như Hê lái xe trở vê nhà, đi tới đi lui trong phòng khách, cuôi cùng không nhịn được nữa, cô mở ra máy tính bắt đầu tìm tòi. Một năm qua, cô vẫn luôn trốn tránh, không muôn tìm hiểu tình hình, vấn luôn đè nén trái tim mình, mà hiện tại, cô không có cách nào tiếp tục nhịn được nữa. Nhưng đã tìm rất lâu cũng không tìm được một chút tin tức nào, thông tin trên mạng vô cùng sạch sẽ. Cũng đúng, thủ hạ của Tạ Trì Thành có nhiều người như Vậy, còn có cao thủ máy tính mạnh như Lâm Tử Ngang, muốn phong tỏa tin tức cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Cảm giác muốn biết, nhưng lại chẳng hay biệt gì khiến Diệp Như Hệ như Ki tra tân. Cùng đêm đó, Diệp Như Hề lại gặp phải ác mộng của một năm trước, sau khi bừng tỉnh từ cơn ác mộng, phía sau lưng đã đồ một thân mồ hôi lạnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cô cầm lây lọ thuốc được đặt ngay tủ đầu giường, với nước rồi ,uông vài viên, trái tim đập như muôn lao ra khỏi lồng ngực mới từ từ bình tĩnh lại. Cô bắt lấy chăn, ngơ ngắn nhìn vào bóng đêm mông lung, rât lâu sau lại lộ ra nụ cười khô. Cùng lúc đó. Trong căn phòng ngủ trang hoàng vô cùng đơn giản nào đó, người đàn ông ngồi dậy từ trên giường, cơn đau đâu càng thêm lợi hại, hai mắt anh đỏ bừng một mảnh, trực tiếp đập nát nút ân báo hiệu, cửa phòng lập tức được đầy ra, vài vị bác sĩ vọt vào, thuần thục thay anh kiểm tra và điều trị.. Đầu đau đớn như muốn nứt ra, anh thừa nhận đau đớn như vậy suốt một năm, thời gian càng dài thì lại càng nghiêm trọng, thậm chí ngay cả thuốc giảm đau cũng không thê ngăn chặn. Tạ Trì Thành án đầu, đồ đạc bị đập nát văng đầy lên sàn, bác sĩ bên cạnh nơm nớp lo sợ nói: “Ông chủ, không thể tiếp tục tiêm vào thuộc giảm đau nữa, quá liều sẽ dẫn tới thân thể suy kiệt. ẵ Tạ Trì Thành bời vì cơn đau ở đâu mà cả người có vẻ càng thêm điên cuồng, sắc mặt anh âm trầm, hai mắt che kín tơ máu, cất giọng khản khàn nói: “Nghĩ cách.” Nhóm bác sĩ có khô mà không nói nên lời, giám đốc Tạ thật sự có bệnh nan y, bọn họ đã dùng tới những mộ móc tiên tiền nhất đều tìm không ra nguyên nhân bệnh, dùng đủ loại phương pháp trị liệu đều chỉ có hiệu quả cực nhỏ, ngay cả nhóm bác sĩ cũng cảm thấy không thề tưởng tượng. Bọn họ chỉ có thể dùng đủ loại hỗ trợ đề giảm bớt cơn đau, nhưng muôn trị tận gộc căn bản không có biện pháp nào.