Đêm đó, cả một bầu trời / Đông Nam Á rực lửa. Loài hoa Anh Túc biến mất hoàn toàn trong biển lửa.
Chiếc xe đen bóng dừng trước cửa khách sạn Y. Bọn Hồng Lâm bước xuống trước rồi mở cửa cho Vương Lãng Thàn bước xuống. Anh đưa tay ra đỡ Ngọc Linh. Cô đặt tay lên tay anh rồi bước ra bên ngoài. Anh ôm lấy eo cô, mắt hướng về Hàn Lâm:
- Mấy người đi lên trước đi, không cần đi theo tôi. Họ hiểu tại sao anh nói thế nên cũng liếc nhau đi vào một chiếc thang máy khác. Anh và cô thì đi vào chiếc thang máy sang trọng, lúc đầu, có một người phụ nữ mang bầu khác cx định bước vào nhưng bị anh lườm thì lập tức đi ra. Anh nhấn nút đóng thang máy rồi đi lên tầng cao nhất sang trọng nhất của khách sạn. Cô nghi hoặc hỏi anh:
- Tại sao anh lại không giúp cô ấy? Cô ấy đang có bầu!
Anh nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh loé lên mùi máu tanh mà cất giọng lạnh lùng:
- Trong giới xã hội đen, có thể em thì không nhưng xung quanh anh, tất cả bọn họ đều có nguy cơ để giết anh. Người phụ nữ kia chưa chắc đã là thật sự mang bầu.
Anh nói vậy cô cx chỉ lằng lạng nhìn anh. Cũng đúng thôi, trước đây cô là sát thủ làm đủ mọi nghề nhưng cx chưa từng bị ngta lm mấy trò này. Nhìn qua ánh mắt đó của anh cx hiểu trc đây anh từng bị ngta ám sát như vậy.
Anh thấy cô trầm ngâm thì bỗng, sự lo lắng nổi lên. Anh không muốn cô quá dính vào xã hội đen, không muốn cô cảm thấy sợ khi ở gần anh. Anh đúng là muốn cô bt nhưng không thể khiến cô sợ được.
Cô thấy anh nhìn mình vậy cũng hiểu ra ý tứ của anh, trấn an anh:
- Em không sợ!
Anh nhắm mắt, lắc lắc đầu nhìn cô, nói như vậy nhưng tay đã run đến vậy, thôi kệ, cô cx k phải ng khó đối phó a! Anh ôm lấy cô, đè sát cô vảooofi áp lên môi cô một nụ hôn. Cô không cảm nhận đc ý tứ từ anh, cx chỉ đáp lại một cách vụng về. Anh lập tức phấn trấn hẳn, bế sốc cô lên. Đúng lúc đó thang máy mở ra, anh nhanh chóng đi tới phòng mình, sau khi vào trong khoá cửa thật chặt rồi hôn cô ngấu nghiến trên giường, lột bỏ từng thứ trên người cô. Anh không dạo đầu cx chả hề hấn gì mà đâm thẳng vào trong mà luân động. Trong căn phòng ám muội đầy mùi mờ ám, chỉ còn lại tiếng thở dốc của anh, tiếng rên kiều mĩ của cô và từng tiếng luân động của anh trong cô.
( chap này hơi ngắn =_=')