Bóng tối bao trùm lấy một bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh, bên trong căn phòng mờ ám kia, ánh đèn trần rực sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên người con gái xinh đẹp kiều mĩ kia. Hơi thở của người con trai có đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp vẫn tiếp diễn. Vương Lãng Thần liên tục luân động ra vào bên trong cô, anh khẽ thì thầm bên tai Ngọc Linh:
- Bảo bối! Nói yêu anh!
Ngọc Linh đỏ mặt, rên rỉ từng tiếng, chờ một lúc không thấy cô nói. Vương Lãng Thần lần nữa thì thầm vào tai cô, bên dưới luân động càng mạnh hơn:
- Nói đi! Anh muốn nghe!
Ngọc Linh không chịu đc hai tay đan vào mái tóc đen của anh, rót mật vào tai anh:
- Thần, em... ưm... yêu... anh!
Vương Lãng Thần mỉm cười một cái, bá đạo nói:
- Hoàng Ngọc Linh, em là của anh! Của riêng một mình anh! Đời này kiếp này là thế, kiếp sau cx chỉ có thể là ng của anh!
Ngọc Linh rên rỉ càng ngày càng lớn, tiếng luân động càng ngày càng nhanh. Khi anh đưa vào cơ thể cô tinh hoa của mình, cô mệt mỏi không chút sức lực nằm bẹp dí trên giường. Anh thì thầm vào tai cô:
- Chúng ta cùng nhau xây dựng tổ ấm nhé!
Cô đưa đôi mắt đen láy óng ánh nhìn anh, đưa đôi bàn tay mảnh khảnh áp vào má anh:
- Vương Lãng Thần! Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em đúng không?
Anh gật đầu ôm lấy cô, cô đưa tay lên mái tóc anh:
- Hứa với em, dù là em có không ở đây, dù có xa cách đến mấy, năm, năm hay năm, năm cũng đừng quên em!
Anh hôn lên đôi môi cô, cất lên lời thề từ tận sâu đáy lòng:
- Yên tâm, anh sẽ không bao giờ quên em, anh hứa!
Anh và cô trao nhau một nụ hôn mặn nồng, anh ngồi dậy, đặt cô lên người mình, một lần nữ tiến vào bên trong hậu huyệt kia, cô kêu lên. Anh thì thầm vào tai cô:
- Cơ thể em quá yêu kiều, đối với anh, bao nhiêu vẫn không đủ!
Anh nói xong liền hôn lấy môi cô, đưa đôi bàn tay to lớn chậm dãi xoa bóp ngực cô, đôi môi rực lửa từ môi cô truyền đến tứ chi. Lui xuống ngần cổ trắng ngần kia mà cắn mút. Dưới thân không ngừng luân động. Cô ôm lấy đầu anh, rên rỉ từng tiếng.
Trong đầu anh bây giờ, anh chỉ biết. Cô là của anh! Mãi là của anh! Chỉ riêng mình anh thôi!