- À mà có vẻ có hai người muốn gặp hai anh em em này.
- Hử, là ai chứ.
Trong trực thăng bước ra hai người, là nam nữ. Điều đáng nói là ở đôi mắt của họ, đều là mắt hai màu.
- Lâu rồi không gặp hai con nhỉ, Tử Thiên, Tử Hạ.
- Ba.. mẹ...
Bỗng nhiên hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, gia đình cô bỗng nhiên được đoàn tụ.
- Có vẻ em nợ anh một lời giải thích về thân phận của em đấy.
" Ôi thôi xong..."
- Làm sao ba mẹ gặp anh ấy?
- Chúng ta tình cờ gặp Thành Duệ, nhìn thấy đôi của mẹ, cậu ta liền nhận ra. Sau đó ta theo nó về đây.
- Xin phép hai bác, con mang Tiểu Hạ đi một lát.
Nói rồi anh vác ngang cô lên vai, mặc cho cô liên tục đấm vào lưng anh, anh vẫn không thả xuống.
Anh mang cô vào căn phòng của anh, thả cô xuống giường, hai tay nắm lấy hai tay cô rồi ghì chặt lên phía trên giường.
- Tại sao em giấu anh về thân phận của em?
- Không phải lần trước em hỏi anh, nếu em là một tiểu thư thì sẽ thế nào, anh đã trả lời là không thích rồi mà.
Thành Duệ chỉ thở dài, có vẻ cô không hiểu ý anh muốn nói.
- Ý anh là sẽ không đơn giản và thuần khiết như thế này, anh sẽ không thích như bây giờ. Nếu em là tiểu thư thì sẽ có khí chất, nhất là đôi mắt lạnh lùng của em. Có thể anh không thích em nữa, mà anh sẽ, chuyển sang yêu em mất. Nên từ đây về sau đừng giấu anh chuyện gì nữa.
- Được thôi, hôm nay là sinh nhật em. Anh có quà tặng em không?
Cô vừa nói vừa xòe tay ra. Khuôn mặt thể hiện sự mong chờ.
- Anh có hai thứ muốn tặng em.
Nói rồi anh lấy ra một sợi dây chuyện bạc, mặt dây chuyền hình giọt nước. Màu xanh dương và màu xanh lá giống hệt màu mắt của cô.
- Đẹp quá, cảm ơn anh.
Anh cười nhẹ rồi lấy ra thêm một thứ nữa, thứ này được đặt trong hộp màu đen. Cô cầm lấy từ tay anh rồi cẩn thận lấy ra. Đó là một con dao găm. Trên lưỡi dao có khắc tên cô " Lạc Khả Băng - Phàm Tử Hạ ".
- Đây là anh tự khắc đấy.
- Cảm ơn anh, em thích lắm.
- Anh không muốn cảm ơn bằng lời nói, cảm ơn bằng hành động đi.
Cô cũng hiểu ý anh, cô vươn người lên hôn anh.
Sáng hôm sau
- Sắp tới đây em có tháng hè. Có muốn đi đâu chơi không?
- Hay ta đi biển chơi đi? Em muốn rủ cả Tiểu Nguyệt, A Thành và gia đình em đi. Hay là anh rủ cả Tiểu Ngọc và cả Bố đi. Cả mẹ nuôi và Tiểu Du nữa.
- Được, do em quyết định.
Theo ý của cô, anh lựa chọn một bãi biển thật đẹp. Tất cả đều có mặt đầy đủ.
- Này, Tiểu Hạ, ra đây chơi đi.
- Ừ. Tớ ra liền
- A Duệ, anh cũng đi tắm đi.
- Anh không tắm đâu. Em đi đi
- Hay là anh không biết bơi?
- Nhìn anh giống không biết bơi à? Em đứng lại đó cho anh.
- Anh hai, anh cũng đi với em đi
- Được rồi, anh ra liền.
- Hôm nay chơi vui quá. Nhưng mệt lả người.
Tất cả mọi người sau khi về khách sạn đều lăn ra ngủ. Tử Hạ cũng ngủ ngay trong lòng Thành Duệ. Còn Kha Nguyệt thì vẫn nằm tâm sự với Minh Thành.
- Này, chúng ta nói chuyện gì đi, em chưa muốn ngủ.
- Nói chuyện gì? Em gợi ý thử xem?
- Về lúc nhỏ của anh xem?
- Lúc nhỏ của anh là một cậu ấm thật sự, vì đều trong Tứ đại gia tộc nên anh biết được A Duệ, hai anh chơi chung với nhau. Sau đó cả hai bị bắt cóc. Anh hoảng sợ tới khóc, vì ở nhà anh được ba mẹ cưng chiều dữ lắm. Trong suốt lúc bị bắt, A Duệ luôn an ủi anh. Sau khi được cứu thì A Duệ ngỏ lời muốn anh tham gia Hàn Sát. Anh cũng đồng ý.
Anh quay sang thấy Kha Nguyệt ngủ từ lúc nào. Anh mỉm cười rồi bẹo má cô.
- Câu chuyện của anh buồn ngủ lắm à? Nếu em muốn ngủ, em chỉ cần nói anh, anh kể chuyện ma cho em là được rồi.
Anh lấy chăn đắp cho cô rồi ôm cô ngủ.
Sau gần ngày đi vui chơi ở biển. Tất cả đều trở về nhà và quay trở lại công việc. Kha Nguyệt và Tử Hạ quay trở về Hàn Sát và luyện tập. Thành Duệ và Minh Thành cũng vậy, sáng thì đến công ty, chiều tối thì đến Hàn Sát luyện tập. Riêng ba mẹ Tử Hạ thì đã mua một căn nhà để sống, hai người cũng đưa Khả Du và mẹ cô về sống chung.