Sáng hôm sau, như mọi ngày, sau khi vệ sinh cá nhân thì Tử Hạ đi xuống lầu để ăn sáng, thì thấy cô của mình đang nhạo báng mẹ nuôi.
- Chị hai, tại sao mọi người lại mang hai người này về!! Chỉ tổ làm dơ bẩn Phàm Gia. - Phàm Mật Âm vừa nói vừa chỉ trỏ Khả Lạc và Khả Du.
- Chị ấy có công nuôi dưỡng Tiểu Hạ suốt năm nó mất tích. Ta làm việc đó có gì sai?
- Cho dù là vậy thì sao chứ? Cô ta chỉ là thứ dơ bẩn.
- Cô không được sỉ nhục mẹ tôi!!
- Mày là thứ gì chứ?! - Nói rồi Phàm Mật Âm lại vó tay tát Khả Du.
- Xin lỗi nhưng em ấy là em của con, cô không được đụng đến em ấy. - Tử Hạ đã lao xuống cầm lấy tay của Mật Âm.
- Hừ, mày chỉ là thứ con gái, sau này Phàm Gia sẽ không thuộc về mày, mà chỉ thuộc về anh mày thôi!!
- Chuyện đó không liên quan tới hiện tại, nhưng cô cũng có con gái, cớ sao cô lại nói như vậy?
- Hừ, con gái tao khác với mày. Sau này nó sẽ kế thừa Phàm Gia!!
- Chẳng phải cô vừa bảo con là con gái, con không thể kế thừa Phàm Gia, bây giờ cô lại nói Phàm Mật Nhi sẽ kế thừa, thế là cô lại tự bảo con cô là con trai?
- Mày chỉ là cặn bã thôi!!
- Con không sống vì cô hay bất kì ai, có là cặn bã cũng không liên quan đến cô. Ông nội đã nói sẽ trao quyền kế thừa Phàm Gia cho ai sinh cặp sinh đôi Long Phượng, cuối cùng mẹ con là người duy nhất. Từ nhỏ đến lớn cô luôn ganh ghét hai anh em con. Luôn liên tục bày kế hại hai chúng con. Như thế còn chưa đủ hay sao. Con còn chẳng quan tâm đến việc có được tài sản của Phàm Gia.
- Nhưng mày nghĩ thử xem, con tao là con một, luôn được cưng chiều, còn mày? Ba mẹ mày luôn xem trọng anh mày hơn, vì anh mày là con trai. Năm đó hai người đã bỏ qua chuyện sinh đôi long phượng, chỉ mong có hai người con trai để nối dõi. Bây giờ lại thành ra một cặp long phượng. Nên ba mẹ mày không yêu thương mày như anh hai mày là đúng rồi.
Những lời nói như găm thẳng vào tim Tử Hạ.Tử Hạ không biết nói thêm gì nữa. Từ nhỏ anh cô thông minh hơn người, tất cả mọi thứ đều hơn cô. Ba mẹ cũng quan tâm anh hơn cô rất nhiều. Người đời có thể lạnh nhạt với cô, cô đều không quan tâm. Nhưng tới cả gia đình mình còn như thế, cô còn làm gì được nữa?
- Con xin lỗi, nhưng đây là chuyện của con, không phiền cô quan tâm.
- Mật Âm, em về đi.
- Được.
- Tiểu Hạ, ba mẹ...
- Không sao ạ, con hiểu, ba mẹ không hề thiên vị. Ba mẹ không hề phân biệt đối xử. Con biết ba mẹ yêu thương cả hai như nhau. Tiểu Du, mẹ nuôi, hai người mau đứng lên đi.
- Tiểu Hạ, em mau ăn sáng đi.
- Em xin lỗi, em không ăn đâu, mọi người ăn đi.
Giọng nói cô càng ngày càng nhỏ. Cô đi ra khỏi nhà, đến Hàn Sát. Trên đường đi cô khóc rất nhiều.
" Tại sao chứ.. Chỉ vì con là con gái, con không phải là con trai, ba mẹ luôn quan tâm anh hai hơn. Chỉ vì con là con gái, con không thông minh, học giỏi như anh hai, hai người từ nhỏ đã khiển trách con. Năm tuổi anh hai biết học toán, con chưa biết gì, hai người cũng trách mắng con. Con bị con các cô bắt nạt, ba mẹ không nói gì. Anh hai nhảy vào bênh con, anh hai bị chúng đánh, con cũng bị. Hai người chỉ băng bó và hỏi thăm anh ấy, còn con? Hai người mắng mỏ con vì gây ra rắc rối làm anh ấy bị thương. Hai người thậm chí còn không hỏi thăm con một tiếng. Đối với hai người con liệu có tồn tại? Tại sao chứ?...".
Do ở Hàn Sát tập trung vào lúc giờ, lúc Tử Hạ đến chỉ mới giờ nên chưa có ai, cô lặng lẽ ngồi xuống băng đá và khóc...
Một bàn tay to lớn chạm vào đầu cô.
- Sao lại khóc?
- Em... em... bụi bay vào mắt... em không có khóc...
- Em nói dối, từ trên đường anh đã thấy em khóc. Lại có chuyện gì? Ngoan, đừng khóc, kể anh nghe.
Không thể kiềm chế, cô ôm lấy Thành Duệ rồi bật khóc nức nở, vừa khóc vừa kể...
- Dù ba mẹ không quan tâm em, nhưng anh hai lại rất thương em, nên em cũng cảm thấy có chút gì đó coi như là bù đắp.
- Anh biết rồi, đừng khóc nữa, mắt em đỏ hết rồi.
- Anh nhớ đã hứa với em điều gì chứ?
- Không quên em, không bỏ rơi em.
- Anh nhớ không được thất hứa, người quan tâm em nhất hiện tại chỉ có anh, anh hai và Tiểu Nguyệt thôi.
- Được, anh hứa.