Sau vài ngày bận bịu với việc kết hôn thì hôm nay cuộc sống của cô cũng phải trở về quỹ đạo bình thường.
Tút tát lại khuôn mặt rồi cô vận lên người một chiếc quần jean cùng với một chiếc áo sơ mi trắng, đó là trang phục thường ngày của cô vì cô là bác sĩ không thể ăn mặc quá màu mè với cả bản thân cô cũng không thích cho lắm
Sửa soạn xong cô bắt đầu lái xe đến bệnh viện nơi cô làm việc là bệnh viện Nhân Tâm bệnh viện nổi tiếng cả nước ai cũng biết.
Vừa bước ra khỏi cửa thang máy cô đã bị Bạch Lộ Hy kéo nhanh vào phòng làm việc
" Nào kể tui nghe xem đêm tân hôn thế nào " Lộ Hy vừa nói vừa cười nhìn Tiêu Lạc như đang chờ câu trả lời
Cô đến tủ để đồ lấy ra chiếc áo blouse trắng của bác sĩ khoác lên người vừa lấy cô vừa trả lời Lộ Hy
" Chả có gì vui cả tui ngủ sofa anh ta ngồi trên giường làm việc suốt đêm, zậy đó " nói xong cô còn khẽ nhấc bả vai lên làm thái độ như không có gì xảy ra cả
" Gì cơ anh ta không làm gì bà " Lộ Hy có vẻ rất ngạc nhiên
" Ây có khi nào anh ta là gay không " Lộ Hy nhìn cô lại nói tiếp
Tiêu Lạc lắc đầu " Không anh ta không phải gay anh ta đồ cục đá, à không là tảng băng di động mới đúng "
Bạch Lộ Hy nghe xong được một phen cười nắc nẻ.
Ngày hôm đó của cô trải qua bình an, ngồi trong phòng làm việc ngả lưng ra ghế nghỉ ngơi cô lại nghĩ đến anh
" Không biết tảng băng đó tối nay có về không nhỉ? "
" Ủa mà tại sao mình phải quan tâm anh ta chứ anh ta là cái đồ nam nhân cục xúc "
Đưa tay lên xem đồng hồ, kim ngắn đã điểm đến số cô đứng dậy cởi bỏ chiếc áo blouse trắng ra cheo lại vào tủ rồi xách túi ra khỏi phòng vừa đến quầy lễ tân thì có giọng nói từ xa gọi tên cô
" Bác sĩ Hạ, bác sĩ Hạ "
Cô quay đầu lại thì có một cô gái đang chạy lại phía cô vừa chạy tới thì đứng thở hổn hển cô ấy là Cẩm Mai đồng nghiệp của Tiêu Lạc.
Cô ấy vừa thở vừa ngẩng lên nói
" Chị....chị em đuổi.....theo.....chị mà....mà mệt muốn chết luôn "
" Em gọi chị có việc gì " cô nhìn Cẩm Mai hỏi
Thở xong Cẩm Mai mới có thể nói chuyện hẳn hoi với cô được " Hôm nay em có việc bận á chị trực ca đêm nay cho em với "
" Em bận gì " cô thắc mắc hỏi
" Có chút chuyện thôi chị, nha nha năn nỉ chị đó trực hộ em đi mai em bao chị ăn trưa " Cẩm Mai bày bộ mặt đáng thương ra năn nỉ Tiêu Lạc
Thấy Cẩm Mai nài nỉ mãi cô cũng đồng ý " Được rồi để chị trực cho em về đi "
" Em cảm ơn chị nhiều lắm " Cẩm Mai vui mừng mà cảm ơn rối rít
Trở lại phòng làm việc cô lại vận lên người chiếc ái blouse trắng
" Hên quá tối nay đỡ phải gặp mặt anh ta " cô tự lẩm bẩm một mình trong phòng làm việc
__________________
Tại biệt thự Kiều Trạch Dương vừa đi làm về vào nhà thì thấy mỗi má Trương anh thay dép rồi vào nhà hỏi
" Má Trương, Hạ Tiêu Lạc cô ta về chưa "
Má Trương đang nấu ăn trong bếp nghe thấy anh hỏi liền đi ra
" Dạ chưa cậu "
Anh không hỏi gì nữa đi thẳng lên phòng, mở tủ quần áo lấy đồ rồi đi tắm luôn.
Tắm xong anh trở lại thư phòng, lúc này anh mới nhớ nãy giờ vẫn không thấy cô về.
Anh nghĩ bụng" Gan cũng lớn thật đi giờ này còn không biết đường về ".
Anh không suy nghĩ nữa cắm đầu vô làm việc, khoảng tiếng sau má Trương lên gõ cửa mời anh xuống ăn cơm.
Đi xuống ngồi vào bàn ăn, anh lại quay lại hỏi má Trương
" Cô ta chưa về sao "
" Dạ chưa cậu " má Trương vừa bê bát cơm ra vừa đáp lời anh
" Hay cậu gọi cho Tiểu Lạc xem cô ấy đang ở đâu đi " má Trương tươi cười đưa ra chủ ý cho Kiều Trạch Dương
Má Trương được đưa qua đây cũng là chủ ý của ông cụ Kiều hết, ông ấy muốn má Trương có cơ hội thì giúp cho Hạ Tiêu Lạc và Kiều Trạch Dương có thêm tình cảm.
Với cả má Trương cũng đã chăm sóc Kiều Trạch Dương từ lúc anh qua nước ngoài sống nên bà coi anh như con cháu mình vậy, bà cũng luôn mong anh được hạnh phúc
" Kệ cô ta đi có chân đi cũng có chân về " anh lại cắm cúi ăn cơm chả buồn nghĩ đến cô
Má Trương cũng chỉ thở dài rồi đi vào trong bếp dọn dẹp.
Anh trở lại phòng làm việc, cứ làm việc triền miên đến tận lúc cảm thấy hơi đau vai mới ngừng lại thư giãn xíu.
Chợt nhớ ra chuyện của cô, anh đứng dậy ra khỏi phòng xuống phòng ngủ tìm cô căn phòng ngủ vẫn tối đen như mực
" Cô ta chưa về sao " anh đưa điện thoại lên xem
" Đã giờ rồi mà cô ta còn chưa về, đi chơi cũng phải biết đường mà về chứ " anh cau mày đưa điện thoại ra định gọi cho cô mà sực nhớ ra anh làm gì mà có số của cô
( Ở một nơi nào đó chị nhà không ngừng hắt hơi liên tục:))))
Anh đi về phía ban công, ban công nhà anh cũng gọi là có thể ngắm được mấy ngọn đèn đường và đường phố tấp nập ngoài kia.
Anh rút điện thoại ra bấm gọi cho trợ lí Bân sau một hồi chuông mới có người nghe máy, anh cau mày mắng
" Cậu làm gì mà lâu thế, biết là tôi chờ tiếng cậu lâu thế nào không? "
Bên kia anh trợ lí không ngừng khó hiểu mới có đổ chuông chừng mấy giây thôi mà chứ có phải là mấy tiếng đâu sếp sao thế nhỉ anh trợ lí nghĩ bụng
" Sếp gọi tôi có chuyện gì không? "
" Đương nhiên là có rồi, chứ nghĩ tôi gọi cậu để tâm sự à " anh gắt gỏng nói
" Sếp cứ nói tôi nghe ạ " trợ lí Bân khó hiểu lâu rồi cũng không thấy cái biểu hiện sốt sắng của sếp rồi không biết là chuyện gì đây
" Phu nhân của cậu làm nghề gì thế? "
Trợ lí Bân bất ngờ đến nỗi xém phun hết nước trong miệng ra, anh vội nuốt xuống để không phải phun tung tóe ra
" Sếp sếp tôi làm gì đã có vợ mà sếp hỏi vợ tôi làm nghề gì "
" Cậu điên đấy à tôi hỏi vợ cậu bao giờ tôi hỏi vợ tôi cơ mà " Kiều Trạch Dương thật phải bó tay với anh trợ lí này
Đầu trợ lý Bân bây giờ phải hiện rõ ba cái dấu chấm hỏi to đùng
" Sếp ơi vợ sếp sao sếp lại hỏi em"
" Cậu làm trợ lý cái kiểu gì thế hả " anh cau có tắt máy
Nà ní vợ sếp mà sao sếp đổ hết tội cho tui thế.
Trợ kí như tôi thật là khổ tâm quá đi(khóc ròng rã)
______Hết chương ______.