Dương Hàn Thiên vốn là người lạnh lùng ít nói. Không có bọn Bạch Thiên Lãnh và Phong Kỳ Minh ở đây nên anh mới nói vài câu qua loa rồi viện cớ rời khỏi.
Anh đi đến ban công tìm Thẩm Yên Nhi nhưng không thấy cô. Anh chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy được chiếc vòng tay của cô nằm trên sàn. Vì chiếc vòng này trước khi đi anh đưa cho cô, là bộ vòng do anh cho người chế tác, gồm chiếc. Ở viên kim cương trên chiếc vòng có gắn thiết bị định vị. Không chỉ một chiếc có gắn định vị mà chiếc kia cũng có gắn thiết bị. Bọn họ biết chuyến đi này vào thì dễ nhưng ra thì khó. Từ trước tới nay Dương gia và Thương gia luôn có xung đột, bất hòa từ kinh doanh đến giới Hắc đạo. Nếu Thương gia có ý mời bọn họ dự tiệc thì chắc chắn chẳng có ý gì tốt. Do đó họ đã chuẩn bị kế hoạch trước khi đến đây. Để phòng trường hợp khẩn cấp.
Nhận thấy điều bất thường, anh ngay lập tức liên lạc với bọn người Bạch Thiên Lãnh tìm ra vị trí của Thẩm Yên Nhi.
Trong phòng....
Thẩm Yên Nhi đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh rộng lớn. Cô tỉnh dậy từ sau cú đánh của Thương Vô Vĩ nên đầu có chút choáng váng.
"Tỉnh rồi à, mỹ nhân" Thương Vô Vĩ nghe động tĩnh phía sau thì quay lại, anh ta đang đứng ở ban công hút thuốc.
Cô cả kinh, nhận ra hoàn cảnh của mình hiện giờ, nhanh chóng xuống giường chạy ra khỏi phòng. Tay ấn lên một nút nhỏ trên chiếc hoa tay. Đây cũng là một món đồ do Dương Hàn Thiên cho cô, thiết bị liên lạc.
Nhưng Thương Vô Vĩ nào cho cô cơ hội đó. Anh ta sải bước đến nắm chặt eo cô, quăng trở về trên giường. Nhanh chóng lấn thân thể lên.
"Á... á... á..Buông ra... tên biến thái... buông tôi ra" Cô hét lớn, giãy dụa thoát ra.
"Buông ra?? Haha... chưa một người đàn bà nào đã nằm dưới thân tôi mà xin tôi buông ra như cô cả. Nhưng tôi thích. Một lát nữa thôi, cô sẽ phải cầu xin tôi "muốn" cô." Anh ta cười lưu manh, lấy một viên thuốc ở trên bàn. Ép Thẩm Yên Nhi uống vào.
"Tên khốn nạn. Anh cho tôi uống thuốc gì đấy?" Thẩm Yên Nhi bị Thương Vô Vĩ ép uống viên thuốc, không có cách nào nên đã nuốt viên thuốc. Cô tức giận quát lớn.
"Thuốc kích tình" chữ võn vẹn phát ra từ môi anh ta. Nụ cười trên môi càng rộng càng biến thái.
Không đợi Thẩm Yên Nhi phản ứng, anh ta trực tiếp xé bộ đầm hai dây của cô. Hôn cổ rồi đến mang tai.
Thẩm Yên Nhi giãy dụa, tìm bên bàn thấy có chiếc đèn. Đập lên đầu anh ta.
"Bốp" một tiếng giòn giã vang lên, đầu của Thương Vô Vĩ chảy máu. Anh ta ngừng động tác.
Nhân cơ hội đó cô đá cho anh ta thêm một cú. Rồi chạy đi.
Thương Vô Vĩ cố gắng chịu đau, kéo tay cô quăng lại trên giường một lần nữa.
"Bốp" mặt của Thẩm Yên Nhi in rõ dấu tay của anh ta, khóe miệng chảy máu. Hình ảnh hai người lúc này khá quỷ dị.
"Mẹ kiếp! Con đàn bà thúi, dám làm tao bị thương. Xem tao trừng trị mày như thế nào" Giọng anh ta vô cùng phẫn nộ. Đáy mắt đầy tơ máu, trông rất đáng sợ.
Trong lòng Thẩm Yên Nhi lúc này rất mong muốn gặp một người, chồng cô_ Dương Hàn Thiên.
Cô thầm nghĩ "Sống năm trên cuộc đời, hôm nay là ngày nhục nhã nhất đời cô. Cô còn chưa trao thân cho tên chồng kia của cô. Thằng nhãi khốn nạn này muốn làm nhục cô à"
Không biết sức lực ở đâu, Thẩm Yên Nhi lật người Thương Vô Vĩ, đấm mạnh vào gương mặt. Vừa đấm cô vừa nói: Thằng chó khốn nạn, thân thể của tao chỉ dành cho chồng tao thôi. Tao không giống đám đàn bà kia gặp người nào cũng có thể an phận nằm dưới thân. Mày không tin sau sự việc này chồng tao sẽ giết mày sao?" Ánh mắt cô phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ, tay đấm lên mặt anh ta đến bầm tím, chảy máu.
Thương Vô Vĩ kinh ngạc, không kịp ngăn hành động của cô nên mặt đầy máu vì mấy cũ đấm của Thẩm Yên Nhi. Nhưng sức lực phụ nữ làm sao bằng đàn ông. Mà lúc này Thẩm Yên Nhi đã bị ép uống thuốc kích tình nên nhanh chóng cạn kiệt sức lực.
Thương Vô Vĩ cười ha hả trước câu nói của cô, lại lật người chiếm quyền chủ động. "Haha... thằng chó Dương Hàn Thiên giết tao vì một người đàn bà?? Đúng là chuyện nực cười. Không ngờ một người đàn bà như mày lại có sức lực đánh tao bầm mặt thế này"
HanMocHi