Thời gian có thực sự xoa dịu nỗi đau của con người? Liệu ý kiến trái chiều nào sẽ đúng? Nhưng với Hàn Bách câu trả lời là có.
Sẽ có một khoảng thời gian con người ta chìm vào trong bóng tối, tưởng chừng như không thể vực dậy được nữa, nhưng rồi sẽ có thứ khiến chúng ta trở lại với tâm trạng thường ngày, vết thương cũ không thể lành lại nhưng nó sẽ từ đau khổ trở thành những kỉ niệm khó quên trong mỗi người.
Sẽ có lý do để chúng ta tiếp tục cuộc hành trình của cuộc đời.
Và lý do có thể là gia đình, bạn bè...!
Hàn Bách nằm trên chiếc ghế lười ở sân vườn, ánh mắt chăm chú nhìn theo tiếng nô đùa phía trước.
Tiếng chuông điện thoại reo lên: "Mình nghe"
"..."
"Được, tới ngay đây!" Hàn Bách cup điện thoại đứng lên, đội chiếc mũ vành to che đi cả nửa khuân mặt.
Nhẹ nhàng bước về phía trước.
"Mami! Baba với anh trai bắt nạt Ninh Ninh!" Một thân hài lon ton chạy tới ôm lấy chân cô mếu máo lên án.
"Hửm? Dám bắt nạt bảo bối của mẹ hử? Để mẹ xử lý" Hàn Bách đưa tay ẵm đứa bé lên.
"Hic baba cùng anh trai xấu lắm!" Tôn Bách Ninh ôm lấy cổ Hàn Bách khẽ dụi dụi, đôi môi chúm chím mếu máo trông dễ thương vô cùng.
"Bảo bối của ba đã nói là chịu chơi mà lại đi mách mẹ sao?" Tôn Mặc Thiên cũng ẵm một bé trai đi lại.
"Baba chơi xấu"
"Haha được rồi, baba sai, cho baba xin lỗi nha!" Tôn Mặc Thiên đặt bé trai xuống đoạt bé gái trong tay Hàn Bách dỗ dành.
"Tiểu Thiên, mẹ có chuyện muốn bàn với con" Hàn Bách ngồi xổm xuống nắm lấy tay bé trai.
"Mami có thể gọi con bằng một cái tên khác được không? Tiểu Thiên nghe nữ tính quá" Tôn Thiên Hoàng bĩu môi nói.
"Mẹ thấy vậy hay mà! Được rồi nghe mẹ nói này, sắp tới ba mẹ có chút xíu việc không thể ở bên cạnh hai con được, lát nữa bác Ngô sẽ đưa hai con tới nhà ông bà nhé, đợi xong công chuyện ba mẹ sẽ trở về, được không?"
"Vâng, con sẽ chăm sóc em gái" Tôn Thiên Hoàng gật đầu.
"Ngoan lắm" Hàn Bách hôn cậu bé một cái.
"Ninh Ninh qua đây với anh" Tôn Thiên Hoàng vẫy vẫy tay với Tôn Bách Ninh.
Tôn Mặc Thiên thả cô bé xuống, đôi chân ngắn củn lạch bạch chạy về phía anh trai.
"Chúng ta bị bỏ rơi rồi, đi về nhà ông bà thôi, hai người đó muốn trốn đi chơi riêng đó, không sao có anh hai bảo vệ em rồi, chúng ta đi" Tôn Thiên Hoàng dắt tay Tôn Bách Ninh đi trong sự thê lương.
Tôn Bách Ninh mặc dù không hiểu nhưng vẫn cất bước theo anh trai thỉnh thoảng ngoái lại nhìn ba mẹ một cái.
"..." Hàn Bách á khẩu, đây là tư duy của đứa trẻ tuổi đó hả.
"Anh lại truyền đạt vớ vẩn gì cho con rồi đúng không?" Hàn Bách quay xang nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Vợ à oan cho anh quá, người truyền đạt cũng không phải anh" Tôn Mặc Thiên lập tức lắc đầu.
"Vậy thì là ai nhỉ? Là Tử Ngôn hả?"
Tôn Mặc Thiên nhún vai bất lực, khả năng đoán cũng hay lắm bách phát bách trúng.
"Hắt xì!" Trên hòn đảo cô quạnh nào đó Tôn Tử Ngôn đang ăn dưa hấu, ngắm gái đẹp đột nhiên hắt hơi một cái.
Ách...ai nói xấu mình hả, nhưng mà anh hai ơi em có nói gì với tụi nhỏ đâu sao anh đem em tới nơi lạnh lẽo này cơ chứ, thật đáng thất vọng anh em như thể tay chân còn mình chắc là cọng lông chân rồi...T_T
Ngồi trên xe mui trần phiên bản độc nhất, thiết kế riêng dành cho Hàn Bách, gió thổi khiến tóc cô tung bay trước gió, Hàn Bách suy nghĩ về năm qua, thời gian trôi qua nhanh thật, bản thân cô phải mất năm trời để trút được sự đau khổ cũ.
Đồng thời cũng mang tới cho cô một gia đình nhỏ hết sức ấm cúng.
Hai người họ tổ chức hôn lễ cùng nhau, hưởng thụ cảm giác yêu đương như bao cặp đôi khác, hơn nữa họ còn có thêm hai tinh linh mới cho cuộc đời là Tôn Thiên Hoàng và Tôn Bách Ninh.
Đó là một cặp song sinh, tới nay đã được tuổi, tính cách con gái thì giống mẹ như đúc, con trai thì giống ba.
Được cái hai anh em trộm vía rất yêu thương nhau, Tôn Thiên Hoàng rất biết cách chiều em gái mặc dù chỉ ra trước vài phút.
Cô tự cảm thấy cuộc đời mình trôi nhanh như một thước phim, có đủ loại cảm xúc.
Đang suy nghĩ bàn tay đột nhiên được nắm lấy, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên bàn tay cô.
Cả hai mỉm cười nhìn nhau.
Xe vừa dừng lại, Hàn Bách đã trông thấy đám người ở phía xa.
"Họ tới rồi kìa!"
"Xin lỗi nha vì phải thuyết phục hai đứa nhỏ nên tới trễ"
"Không sao, chung hoàn cảnh cả" Dư Tuyết Linh xua tay nói.
Dư Tuyết Linh cũng cùng với Lam Dực tạo lập một gia đình nhỏ có tiểu thiên thần là Lam Như Tuyết.
Năm nay tròn tuổi rồi.
"Đúng đấy chỉ là tụi này nhớ cảm giác có con nhỏ như ai kia thôi" Tề Y Nhi cầm ly rượu đưa cho Hàn Bách và Tôn Mặc Thiên nói.
Đương nhiên họ cũng không ngoại lệ, một gia đình ấm cúng cùng với Cao Cảnh Triệt, một cậu bé bằng tuổi Lam Như Tuyết.
"Thôi đi, mọi người nhanh như vậy làm gì tôi còn chưa kịp đậu mầm cơ mà" Diệp Tử Kì trêu đùa xen vào.
Cô cùng Minh Triết kết hôn được năm, bọn họ thích buông thả dong chơi nên chưa muốn có con, hơn nữa Minh Triết nói có con sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ dành cho anh.
Như vậy quả thực ấu trĩ.
"Haha ai kêu hai người ham chơi, cố gắng một chút là có tiểu bảo bối rồi"
"À vấn đề còn nằm ở người đàn ông nào đấy, sợ thất sủng, quá là kém" Cao Lãng âm thầm xỉa xói.
"Chú không giống tôi chắc, chắc là chú là người am hiểu cảm giác cùng với con trai tranh vợ tranh mẹ nhất rồi, chia sẻ kinh nghiệm cho anh em đi" Minh Triết nào muốn thiệt.
"Kinh nghiệm cái mông, ta đây không muốn cùng người nào đó cãi nhau"
"Không cãi lại được chứ gì"
"Tên ngứa đòn này!"
Tề Y Nhi lắc đầu cùng Diệp Tử Kì đi qua một bên đây là chuyện thường sảy ra khi bọn họ ở chung.
Quá quen thuộc rồi.
Khác với hai người đàn ông đang ồn ào bên này phía Tôn Mặc Thiên và Lam Dực lại yên tĩnh lạ thường, ánh mắt của họ đều dừng trên người phụ nữ của mình.
"Vợ! Cảm ơn em vì đã tới bên anh" Tôn Mặc Thiên kéo Hàn Bách vào lòng.
"Em cũng vậy, cảm ơn vì đã lấp đầy trái tim em" Hàn Bách cũng ngọt ngào cười.
"Anh yêu em"
"Em yêu anh"
Dĩ nhiên không thể thiếu một nụ hôn đầy tình cảm họ dành cho nhau.
Bầu trời trong xanh, thời tiết vô cùng đẹp.
Đẹp y hệt như nụ cười trên môi của mỗi người...!
- --------------------- HOÀN --------------------
Huhu! Cảm ơn mọi người đã theo dõi, bộ truyện đầu tay của mình xin được phép kết thúc tại đây, cảm ơn mọi người đã ở lại tới chương cuối ạ!️
heartless.