Tôn Mặc Thiên đạp chân lên người Vân Thành Tín, giờ phút này ông ta còn đâu hơi sức mà phản kháng nữa, bộ dáng thảm hại không dám nghĩ tới.
Người phụ nữ bị trói chặt ngồi ở phía đối diện mặt tái mét lại, mồ hôi lạnh đổ đầy người.
Cô ta vừa mới làm chuyện gì vậy chứ...!
"Tôn...Tôn thiếu...cầu xin anh...tha cho tôi lần này...!tôi hoàn toàn không biết bên trong xe có người..." Đinh Dư Hy-người phụ nữ bất cứ ai cũng cho rằng không thể xuất hiện ở đây lại là người gây ra mọi tội lỗi bởi một hành động sai trái.
"Tôi không đánh con gái...nhưng cô nên vui mừng vì cô là ngoại lệ" Ánh mắt Tôn Mặc Thiên quét qua người Đinh Dư Hy, khẽ nhíu mày không muốn chạm vào chút nào.
Cuối cùng Tôn Mặc Thiên lựa chọn cách trừng phạt đơn giản nhất.
"Thả lồng" Lời vừa dứt, một chiếc lồng sắp lớn được thả xuống từ từ.
Tôn Mặc Thiên lùi lại vài bước.
"C...chuyện gì vậy...." Đinh Dư Hy hoảng sợ túm lấy chiếc áo nhuốm máu của mình.
"Mày định làm gì?!" Vân Thành Tín ánh lên một dự cảm không lành.
"Chỉ cách chăm thú cưng đúng cách" Tôn Mặc Thiên nói xong nhẹ nhàng gật đầu, một chiếc xe đẩy lớn xuất hiện, phía trên có mảnh vải che, bên trong phát ra tiếng gầm gừ ghê rợn.
Nghe tiếng thôi cũng đủ làm cho hai người bị nhốt trong lồng sợ hãi run lẩy bẩy.
"Tôn Mặc Thiên! Đồ khốn!" Vân Thành Tín gào rú lên như con chó bị ép nhốt trong lồng.
Nghe tiếng thôi ông ta đã biết trong đó là gì, và hình phạt là gì.
Đinh Dư Hy đã hoàn toàn không thốt lên lời thậm trí còn quên cách thở, quên toàn bộ đau đớn, ánh mắt đổ dồn về phía xe đẩy.
"Thả đi"
Hai người đàn ông lực lưỡng đẩy xe vào trong lồng lớn, chỉ vài tích tắc tấm che được gỡ ra.
Hai người trong lồng mặt mày hết trắng lại xanh.
"Gừr..." Một con chó sói chầm chậm bước ra, rồi lần lượt hai con, bà con, bốn con.
Chúng nhìn Vân Thành Tín và Đinh Dư Hy như một miếng mồi ngon.
Ánh mắt thèm thuồng của dã thú bị bỏ đói lâu ngày, chúng muốn đánh chén ngay bây giờ.
"Mẹ kiếp! Tôn Mặc Thiên!" Hoá ra từ trước tới nay ông ta chưa từng tìm hiểu kĩ về Tôn Mặc Thiên...!
"Á...!cứu tôi...!!!!"
"Giết được bọn chúng mấy người sẽ được sống còn không thì trở thành thức ăn cho chúng" Tôn Mặc Thiên thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế da lẳng lặng quan sát.
Đàn sói thèm khát nhìn hai người bọn họ, Vân Thành Tín dùng chút sức lực còn lại di chuyển về phía thành lồng.
Đinh Dư Hy thì hoàn toàn chết lặng như hồn lìa khỏi xác.
Bọn họ biết Tôn Mặc Thiên là người tàn không nhưng không nghĩ nó có thể tàn nhẫn như vậy.
Một người đàn ông quá nguy hiểm.
"Tận hưởng đi" Tôn Mặc Thiên cười nhạt nói.
Đụng tới vợ anh, con anh, em trai anh, cả mẹ vợ anh nữa cái giá này đã là nhân từ lắm rồi.
Đàn sói tách nhau ra từ từ tiến về phía hai người họ.
"Dừng lại! Anh điên rồi!! Á..." Đinh Dư Hy là đối tượng tấn công đầu tiên của lũ sói.
Chúng nhào tới điên cuồng cắn xé, mặc sức vùng vẫy của cô ta.
"C...cứ...cứu..." Đinh Dư Hy đoản mệnh dưới hàm răng sắc nhọn của lũ sói.
Trong khi đó Vân Thành Tín không ngừng đập người vào thanh sắt chỉ mong sao nó gãy, nhưng với sức lực mong manh như vậy làm sao có thể lay chuyển được sắt thép.
Rất nhanh đã tới lượt đàn sói ghé thăm ông ta, vì chúng cắn xé Đinh Dư Hy cũng tạm ổn rồi nên muốn chơi đùa một chút.
Vân Thành Tín mặt cắt không còn giọt máu nào nhìn đống máu thịt be bét cách mình không xa, thân thể Đinh Dư Hy đã bị lũ sói xé nát banh, ruột gan lộn tùng phèo hết lên, không còn thứ gì nguyên vẹn...kể cả...cái đầu...cảm giác ghê tởm muốn ói cộn lên, Tôn Mặc Thiên có thể bình tĩnh chứng kiến cảnh tượng như vậy chứng tỏ hắn không phải là người....!
Cảm giác ghê tởm khiến Vân Thành Tín bị trút toàn bộ sức lực, sợ hãi tột độ, thà một viên đạn giết chết ông ta còn đỡ hơn là hành hạ thân xác như vậy...cảm giác sống không bằng chết...!
"Tôn Mặc Thiên....tôi cầu xin cậu...tha cho tôi..tôi xin cậu..." Vân Thành Tín nắm chặt thanh sắt cầu xin.
Tôn Mặc Thiên không nói gì chỉ nhét vào bên trong một cây gậy: "Giết được ông sống, không giết được ông chết"
Vân Thành Tín tuyệt vọng, ông cắn răng cầm lấy cây gậy, đấu thì đấu dù sao cũng phải chết, được ít nào hay ít đó, tỉ lệ sống sót là ,%, một mình đấu với bốn con sói.
Sói là một loài động vật rất thông minh, nhận thấy được động tác của ông ta chúng liền vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Một con nhanh nhẹn lao lên "rầm" nhưng Vân Thành Tín nào phải người bình thường yếu đuối ông ta lấy đà ở tay nhẹ nhàng đập bay con sói đầu tiên, giữ được phong thái ông ta từ từ đứng lên vịn vào thành lồng, con sói bị ông hất đi đã được đem ra ngoài, giờ chỉ còn lại con.
Nhìn thấy đồng bọn bị đánh bật chúng càng hung dữ lao lên một lúc.
Vân Thành Tín có mạnh tới đâu cũng trở nên yếu thế vì sức khỏe không cho phép, nhân lúc ông ta sơ ý một con đã nhanh nhẹn lao lên đớp vào cánh tay trái của ông ta, một con nữa cũng nhào lên đớp vào cánh tay phải, thành công đè bật ông ta ra sàn.
Sức mạnh của con người có giớ hạn, việc chống đỡ cùng lúc với lũ sói quả thực không thể, những việc mất nhân tính ông ta làm từ khi tách rời nhà họ Vân ra đủ để dày vò trăm cái mạng của ông ta.
Giết người diệt khẩu, quan hệ làm ăn đen, buôn bán hàng cấm, thậm trí con người cũng trở thành thứ sản phẩm buôn bán của ông ta.
"Gaaaaa....ực...khốn kiếp!" Vân Thành Tín bất lực chống đỡ nhưng chỉ vô ích.
Ánh mắt ông ta mang theo tia máu nhìn chăm chăm vào Tôn Mặc Thiên...!
- ------------
Sau khi thay một bộ đồ mới, anh vội vã trở lại bệnh viện, đã là ngày hôm sau.
Gần tới cửa phòng bệnh Tôn Tử Ngôn đã lao tới nói: "Chị dâu tỉnh rồi...chị ấy muốn đi tìm anh nhưng không thể di chuyển.."
"Em không sao chứ?" Tôn Mặc Thiên nhíu chặt mày lại.
"Em không sao, mau vào đi em không dám đối mặt với chị ấy.." Tôn Tử Ngôn tự trách bản thân ở đó mà chẳng thể làm gì, giá như anh phát hiện chiếc xe có vấn đề sớm hơn thì tốt biết bao.
"Không phải lỗi của em" Tôn Mặc Thiên nói xong đẩy cửa bước nhanh vào.
Đập vào mắt anh là hình ảnh Hàn Bách ngồi cuộn tròn lại trên giường.
Anh nhanh chóng tiến lại gần cô.
"Con bé tìm con mãi.." Lý Cẩm Nhạc nghẹn ngào nói.
"Hàn Bách..." Tôn Mặc Thiên lặng lẽ ngồi xuống gọi tên cô.
Hàn Bách dần ngẩng đầu lên nước mắt không tự chủ trào ra như tìm được gì đó trong kí ức cô nắm chặt lấy áo Tôn Mặc Thiên: "Mẹ em ở đâu? Bà ấy không sao chứ? Còn nữa đứa bé...con em ở đâu? Anh đi đâu sao bây giờ mới về? Mau trả lại em đi chứ!"
"Sửa soạn lại một chút! Anh đưa em đi gặp họ, ha?" Tôn Mặc Thiên nhẹ nhàng nói, bàn tay khẽ vuốt tóc cô gọn ra sau.
"Mặc Thiên con..."
"Mẹ, con có thể giải quyết!"
Lý Cẩm Nhạc đành thở dài việc này khác nào đem tới cho Hàn Bách một cú sốc chứ.
.
Được tại ТгumTr uуeЛ.VN
Tôn Mặc Thiên giữ lời, anh từ chối dùng xe lăn của bác sỹ, ôm cô như vậy mới tạo cảm giác an toàn trong anh, đưa cô tới một nơi được gọi là nơi yên nghỉ cuối cùng.
"Đặt em xuống đi" Giọng nói Hàn Bách nhẹ hẫng như không.
Tôn Mặc Thiên đặt cô xuống lấy thân mình làm điểm tựa cho cô.
"Mẹ...con rõ ràng tìm được mẹ rồi mà...sao mẹ vẫn vứt bỏ con như thế? Mẹ không thương con nữa sao? Ông rời đi rồi mẹ cũng đi luôn là sao chứ? Không nghĩ chút nào cho con sao..." Ánh mắt thê lương tựa sóng biển nhìn chăm chăm vào bia mộ bóng loáng mới được dựng cách đây vài tiếng.
"Mẹ...con tồi lắm đúng không..? Ngay cả cốt nhục cũng không bảo vệ được...thậm trí còn không biết tới sự tồn tại của nó...mẹ nói xem con có đáng chết không?"
"Một sinh mạng còn chưa thành hình...đã bị hủy hoại trong tay con...cả đời này những người con yêu thương sao cứ rời bỏ con mà đi thế?" Hàn Bách khóc tới khàn cả tiếng.
"Em còn có anh, Hàn Bách! Bất kể sau này dù ra sao anh hứa, chỉ cần là em cần anh vĩnh viễn sẽ là bến đỗ của em!"
"Bé con của em...hức..." Hàn Bách không thể ngừng khóc, một đêm ngắn ngủi cô đã mất đi hai sinh mạng đáng quý nhất của mình, giờ chỉ còn lại mình anh...!
"Không sao rồi có anh đây" Nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô khóc tới run người mà anh cũng chỉ biết ngồi đây mà nói không thể làm gì hơn khác, dù biết trước sẽ có kết quả như vậy nhưng anh vẫn muốn cô tiếp nhận sự thật càng sớm càng tốt như vậy nỗi đau sẽ được giảm bớt phần nào còn hơn là giấu nhẹm đi để tổn thương kéo dài.
Hàn Bách khóc tới mệt lả đi.
Bóng chiều tà chiếu lên họ nhìn giống như một bức tranh, đơn giản nhưng đặc biệt....đời này như vậy là quá đủ rồi..