Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chưa đến giờ, trái tim của Hứa Trạch Dao đã bị Trình Li đâm liên tục hai nhát.
Tin đồn một nhát, gặp mặt làm như không quen biết lại một nhát nữa.
Tay Trình Li còn đang duỗi ra lửng lơ, không đợi được Hứa tổng đáp lại, lại nhìn nét xấu hổ trên mặt trợ lý Trịnh, mỉm cười để không mất lễ phép, đành phải ngượng ngùng mà thu tay về.
Lạnh lùng ngạo kiêu như vậy, không để mắt đến cô, có thể hiểu được.
Tâm tình Trình Li vẫn vui vẻ, tay mới vừa rụt về một chút, người đàn ông trước mặt đột nhiên động đậy.
Anh tiến lên một bước, vốn là khoảng cách không xa đã bị mạnh mẽ kéo kề gần lại, hơi thở trên người tươi mát xen lẫn độ ấm cúi đầu xuống, bao vây Trình Li đang không kịp rút đi ở trong vòng.
"Rõ ràng em thấy." Giọng nói của Hứa Trạch Dao hơi khàn, hai mắt nóng rực chỉ hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống, khớp xương ngón tay của anh hiện lên rõ ràng đang để ở kính râm, động tác thong thả tháo xuống cho tới khi lộ ra ngũ quan hoàn chỉnh.
Toàn bộ là như vậy đấy, xem đi!
Ở giới giải trí Trình Li đã nhìn quen nhan sắc của các diễn viên nam, nhưng một khắc nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Trạch Dao. Cô vẫn là nhịn không nổi, hai mắ sáng lên.
Sắc đẹp này, thậm chí cô đã quên vừa mới bị xâm nhập khoảng cách an toàn, trong lòng bây giờ chỉ tràn đầy tán thưởng.
Đồn đại là là thật, sự thật ở ngay trước mắt, chính xác là danh xứng với thực "Hứa tổng đẹp trai dáng người hoàn hảo".
Đáng tiếc thái độ lại không quá thân thiện.
Hứa Trạch Dao vẫn cứ tìm kiếm trong mắt cô, bất luận là điều gì chỉ cần có một tia quen thuộc, dự cảm của anh càng ngày càng lớn, đôi lông mày nhíu chặt chưa từ bỏ ý định mà vẫn nói: "Em nói lại câu đầu tiên với tôi, tôi cho em cơ hội, tiếp tục nói lại một lần nữa."
Trình Li khó hiểu:"Sao cơ?"
Cô nhanh chóng động não suy nghĩ cân nhắc xem người lãnh đạo mình có thâm ý gì, trong đầu hiện lên tia sáng, đã hiểu.
Chắc vừa rồi Hứa tổng chê cô chào đón không đủ nhiệt liệt? Anh ấy có thể nguyện ý để cô đón tiếp đây vốn phải là điều vinh dự, hiện tại lại chủ động như vậy thực ra cô cũng phải tỏ ra thành ý càng phải lễ phép hơn.
Nghĩ đến đây tinh thần của Trình Li càng trở lên phấn chấn, đứng thẳng vén tóc dài ra phía sau tai, khuôn mặt hơi nâng bày ra dáng vẻ xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng sáng:"Xin chào Hứa tổng lần đầu gặp mặt anh, tôi là Trình Li người mới của công ty lần đầu gặp mặt, hy vọng sau này có thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho anh. Hợp đồng ký hạn năm còn phải mong anh chỉ giáo nhiều hơn."
Lại một câu "Lần đầu gặp mặt".
Hứa Trạch Dao tay trái không thể động, tay phải đè lên ngực.
Phòng khi trái tim của anh bị ngược đến chết đi sống xé vỡ lồng ngực mà ra.
Trình Li không quen biết anh.
Không phải giả vờ, không phải dọa anh, ánh mắt cô không gợn sóng rất trong suốt, đúng vậy đích xác là đã quên anh rồi.
Trịnh Cảnh ở bên cạnh, toàn bộ quá trình đều lo lắng Hứa tổng vẫn không cảm thấy vui, muốn nháo ra thành chuyện lớn đến lúc đó trực tiếp trực tiếp lên đầu đề báo "Hứa tổng của công ty điện ảnh hống hách ở sân bay" thì lại mất mặt.
Huống hồ thời gian bây giờ người trong đại sảnh ngày càng một nhiều hơn, Hứa Trạch Dao và Trình Li tuy nói cả hai đều không được công chúng biết rõ, nhưng bề ngoài xuất chúng khó nói có thể bị chụp hình hay không, lại gặp phải phiền toái không đáng có, vẫn nhanh rời đi thì tốt hơn.
Trịnh Cảnh khụ hai tiếng, thử nói: "Trình tiểu thư, chúng ta đi trước đi vào xe rồi nói tiếp."
Trình Li đương nhiên không ý kiến, chủ động đón lấy hành lý.
Anh ta nào dám để cho cô cần, lập tức từ chối: "Không cần không cần tôi rất khoẻ mạnh, xách hai cái không thành vấn đề."
Trình Li cười, năm ngón tay nhỏ dài có lực xách một cái túi đi về phía trước:"Đừng khách khí."
Trịnh Cảnh nhìn trộm phản ứng của Hứa tổng chỉ thấy ngài ấy từ trên cao nhìn xuống, ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi ba chữ: "Tùy - kệ - cô ấy."
Hứa Trạch Dao tay trái đút ở trong túi quần dài khuỷu tay hơi hơi cong nhìn rất tự nhiên, thực tế qua lớp áo sơmi che dấu bên dưới cẳng tay đã sưng to nghiêm trọng, đau đớn ngày càng tăng lên, huyệt thái dương cũng giật giật liên hồi.
Anh đi ở phía sau cùng không nghĩ dáng vẻ chật vật của mình bị phát hiện, con ngươi sâu thẳm hằn lên khí tức đỏ sậm, dường như muốn từ phía sau thiêu cháy Trình Li.
Trịnh Cảnh bị ánh mắt này làm cho hoảng loạn, dường như cảm thấy không được tự nhiên nhìn thấy Trình Li vẫn cứ bình tĩnh thong dong, trong lòng đột nhiên có cảm giác khâm phục, dùng giọng nói siêu nho: "Trình tiểu thư, cô không cảm thấy Hứa tổng......"
Trình Li thấy trợ lý Trịnh tính cách không tồi, dễ dàng ở chung. Vì thế cũng phối hợp nói với anh ta: "Hứa tổng như thế nào?"
"Âm trầm, dọa người, hung thần ác sát." Trịnh Cảnh cào cào tiểu tóc húi cua của mình, làm bộ nhình loanh quanh chỗ khác.
Vừa dứt lời theo bản năng khiến cho anh ta cảm nhận được tiếng bước chân dồn dập phía sau, nhanh chóng tới gần.
Yết hầu Trịnh Cảnh căng thẳng, lên xuống liên tục.
Nhưng thật ra Hứa Trạch Dao không nghe rõ hai người bọn họ nói cái gì, nhưng nói chuyện phiếm như vậy mà lại còn làm mấy động tác mờ ám thế kia, cho rằng anh bị mù thật đấy à?!
Được lắm, không còn nhớ gì về anh, quay đầu một cái lại có thể nói chuyện thân thiết với người xa lạ.
Tình hình sau lưng căng thẳng như vậy Trình Li đối cũng không hề phát hiện, thấy sắc mặc của Trịnh bất chợt cứng đờ, tốt tính hỏi: "Anh ổn đấy chứ?"
Trịnh bí thư miễn cưỡng cười vui vẻ nói: "Vẫn còn tốt......" Anh lập tức nói sang chuyện khác lựa chọn chủ đề Hứa tổng thích nghe, tự mình cứu vớt lại tình hình: "Trình tiểu thư giữa trưa tôi sẽ đặt phòng ăn, cô và Hứa tổng tới công ty trước đến giờ ăn thì cùng dùng bữa trưa nhé."
Trình Li rất rõ ràng bản thân ở công ty như thế nào, bị sếp lớn triệu kiến là có việc lớn cần phải nói, hỏi đáp xong chạy ngay mới là nhân tài là hiểu chuyện.
Lại còn cùng nhau ăn cơm trưa?
Đây là trợ lý Trình dùng lý do khách sáo để thoái thác chứ còn gì nữa.
Trình Li quả quyết lắc đầu, giọng nói cũng bất giác khôi phục như bình thường:"Không được, tôi ngay lập tức phải về đoàn phim."
Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Trạch Dao rất nhanh được che phủ bởi một tầng sương lạnh, một chữ không sai lọt vào lỗ tai.
Vội vã chạy về khu phim trường kia có phải là định đi tìm cái tên tin đồn kia không.
Khách khí gọi anh là "Hứa tổng", lại còn nói một câu "Lần đầu gặp mặt" thủ tiêu triệt để chuyện quá khứ, nhẹ nhàng bỏ qua anh, muốn cùng tên tiểu thịt tươi vui vẻ sao?
Nằm mơ!
Muốn chạy chứ gì! Anh sẽ tìm lý do chính đáng bắt cô ở lại.
Hứa Trạch Dao cân não, chuyển động ánh mắt nhạy bén. Thấy phía trước đại sảnh có chút khác thường.
Lúc này mọi người đang làm thủ tục chuẩn bị cho chuyến bay, hành khách đang di chuyển liên tục, hành lí cũng trông lên nhau cao ngất ngưởng. Ở xa có nhân viên đang đẩy xe ba gác trên xe chất đầy dụng cụ sửa chữa hẳn là đang muốn sửa chữa vị trí hỏng hóc nào đó trong sân bay.
Tận dụng thời cơ.
Trong nháy mắt Hứa Trạch Dao đã liệt kê ra được toàn bộ kế hoạch của mình
Trình Li đang kéo vali hành lý to lớn, vừa đi vừa suy nghĩ xem hôm nay Hứa tổng gọi cô đến đón có mục đích chính là gì, nếu hỏi đến tin đồn kia, cô nên trả lời lại thế nào.
Trong đầu đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy vali hành lý bị thứ gì đó làm cho vướng víu.
Theo bản năng cô quay đầu lại nhìn, phát hiện một đôi giày da màu đen có giá trị xa xỉ đang ở dưới bánh xe vali
Nhìn từ chân dài thẳng tắp hướng lên trên vừa đúng lúc thấy ánh mắt của Hứa Trạch Dao đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Thôi xong rồi!!!
Cô nghĩ quá chuyên tâm, không chú ý Hứa tổng tới gần từ lúc nào, lại còn đè lên chân của anh.
"Thật xin lỗi Hứa tổng! Là tôi không cẩn thận!"
Hứa Trạch Dao lạnh mặt, không nói một lời.
Trình Li cũng ngượng ngùng nói xin lỗi, chỉ có thể đành ngẩng đầu lên tiếp tục đi về phía trước, chờ dịp hỏi trợ lý Trịnh xem bao nhiêu tiền để đền đôi giày mới.
Không nghĩ tới vừa mới đi được vài bước, kéo hành lý kiểu gì lại một lần nữa bị kẹt, hơn nữa lần này là kiểu dừng im một chỗ cố gắng cũng bất động.
Chỉ thấy cặp giày da kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt, bánh xe vừa vặn dừng ở trên giày da. Toàn bộ da đầu Trình Li đều tê dại, nghĩ thầm muốn chết, theo bản năng cố gắng kéo mạnh hơn.
Hứa Trạch Dao bị đè qua đến mức phải kêu lên một tiếng, thời điểm cô kéo vali đế giày của anh cũng bị trượt theo, không thể đứng thằng còn đâm phải người đang đẩy một đống dụng cụ sửa chữa.
Cánh tay trái bị va phải sắc mặt anh lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh nhanh chóng xuất hiện trên trán.
Sự việc xảy ra quá đột nhiên, Trình Li trợn mắt há hốc mồm, Trịnh Cảnh đang đi phía trước cũng phải phản ứng kịp chạy lại. Anh ta biết Hứa Trạch Dao bị thương đau như thế nào, lần này bị va phải như thế này chắc chắn rất đau, vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, "Hứa ——"
Mới kêu một chữ, đã bị ánh mắt "chứa vạn điều" của Hứa Trạch Dao phóng tới.
Thời gian Trịnh Cảnh làm trợ lý cho Hứa Trạch Dao dài như vậy cũng không phải là để quăng đi hết. Chỉ cần một ánh mắt đã hiểu rõ hoàn toàn dụng ý, khóe mắt anh run rẩy một chút, trong thân tâm ý thức được một điều, bản thân đã trở thành đồng loã ăn vạ Trình tiểu thư cùng với Hứa tổng.
Anh ta khẽ cắn môi, dấu lương tâm chất vấn Trình Li: "Trình tiểu thư, sao cô lại làm Hứa tổng bị thương thế này?!"
Lồng ngữ Trình Li phập phồng, cô nhìn thấy ống tay áo màu trắng của Hứa Trạch Dao đang bị máu thấm càng ngày càng nhiều.
"Đừng nói nhiều như vậy, đưa đến bệnh viện trước đã!" Sắc mặt cô nghiêm túc, còn không quên cầm lấy hai túi hành lý: "Tôi làm, tôi đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm!"
Khoa xương khớp.
Bác sĩ nho nhã anh tuấn cầm lấy tấm flim chụp X - quang phiến nhìn nhìn:"Nứt xương, thời điểm chính xác bị như thế này?"
Hứa Trạch Dao nói: "Một giờ trước."
Ánh mắt bác sĩ Từ nhìn ra phía ngoài phòng bệnh, Trình Li đang ngồi ghế chờ ở ngoài hành lang thình thoảng lại thò người ra nhìn vào bên trong.
Anh nhướng mày, hỏi: "Một giờ trước bị như vậy, thế sao mười mấy tiếng trước trợ lý của cậu hẹn tớ, nói cánh tay của cậu bị thương?"
Đáy mắt Hứa Trạch Dao lại bắt đầu phân tán khí lạnh, một câu cứng rắn không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi: "...... Chính bản thân cậu không có bạn gái, còn muốn ngăn cản không cho tớ có?"
Lúc này bác sĩ Từ mới khẽ cười:"Cậu chịu nói ra thế này thì tối rồi, gọi Trình tiểu thư vào đi."
Anh chỉ nói sự thật, không nói mấy câu vớ vẩn, không tính là vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Nhưng vấn đề là chuyện nhỏ không tốn sức gì, đối với Hứa tổng lại là con đường tình yêu đầy rẫy bụi gai, cần có trợ lực.
Trình Li đứng ở trước bàn bác sĩ, sợ hãi mà nhíu mày: "Bác sĩ, anh nói cánh tay anh ấy bị nứt xương nghiêm trọng sao, phải bó cả thạch cao" Cô còn tưởng rằng chỉ là bị thương ngoài da, cùng lắm chỉ bầm tím thôi: "Hai ba tháng mới có thể khỏi hẳn?"
Bác sĩ Từ gật đầu:"Thương gân động cốt không phải là việc nhỏ, cần phải có thời gian tĩnh dưỡng."
Trình Li cảm thấy hai ngày này thế giới đều không giống thật rồi, chuyện cô gặp phải càng lúc càng lệch lạc.
"Sao có thể như vậy được" cô thật sự khó có thể tiếp thu:"Anh ấy chỉ là va chạm một chút, chỉ một chút mà thôi!"
Sắc mặt Hứa Trạch Dao càng thêm âm trầm.
Sợ hãi như vậy là muốn chối bỏ trách nhiệm với anh sao?!
Bác sĩ Từ tốt tính nói: "Chụp trên tấm X - quang đã phản ánh rõ sự thật, những chuyện khác tôi không hiểu lắm, cũng không có cách nào giải thích."
Trình Li còn định hỏi lại vài câu, Hứa Trạch Dao đã không thể nhịn được nữa hỏi: "Trình tiểu thư nói là sẽ phụ trách, không phải là muốn chống chế cho qua chứ?"
Cô làm theo mệnh lệnh của Hứa tổng đến sân bay đón tiếp. Sau đó kéo vali hành lý cho Hứa tổng, cán lên giày da của Hứa tổng hại anh không thể đứng vững, không cẩn thận lại va thêm cái nữa đã thành nứt xương.
Thật sự là chuyện quá ly kỳ cô đúng là định chống chế, nhưng mà cô dám sao?
Mới vừa ký hợp đồng năm, còn muốn lăn lộn ở công ty giải trí hay không đây!
Trình Li thở sâu, quay đầu lại, nghiêm túc làm sáng tỏ: "Anh nói đùa sao tôi dám làm vậy chứ."
"Chỉ là tôi cảm thấy," cô nhíu nhíu mi tâm, tìm tòi nghiên cứu ánh mắt, nhìn dáng người hoàn mỹ của Hứa tổng một vòng: "Thân thể của anh hiện tại không giống như bề ngoài thoát nhìn như tinh tráng, mạnh mẽ, có điều ——". Miệng cọp gan thỏ!
HẾT CHƯƠNG