Hứa Trạch Dao không ngốc, sao lại không hiểu ý tứ của cô, tức giận đến mức nghiến răng:"Có điều cái gì?"
"Có điều thiếu Canxi!" Trình Li giật nhẹ khóe miệng cười xinh đẹp, nhìn qua ngoan ngoãn vô cùng vừa phúc hậu lại vô hại: "Ngài yên tâm trong thời gian trị liệu tiền thuốc men, phí dinh dưỡng, còn làm hỏng giày da tôi sẽ phụ trách toàn bộ, tuyệt đối không nhuốt lời."
Hứa Trạch Dao cười lạnh:"Ai muốn tiền của cô?"
Không cần tiền?
Trình Li sửng sốt:"Vậy muốn tôi chịu trách nhiệm cái gì?"
"Đương nhiên là tôi." Anh hung hăng mà chỉ vào chính mình... cánh tay bị thương"Cùng nó!"
Xử lý vết thương bên ngoài, truyền dịch giảm sưng, lại nhanh chóng bó thạch cao ở cánh tay bị thương, kéo dào đến buổi chiều mới xong từ bệnh viện đi ra, Trình Li cho rằng sứ mệnh của mình tạm thời kết thúc.
Đến nỗi Hứa tổng nói "Bản thân phải có trách nhiệm với tôi"vừa nghe đã biết chỉ là lời nói đùa, sao có thể là sự thật.
Trình Li đang định gọi cho Vân Doanh về đoàn phim, quay đầu đã bị đưa lên xe của Hứa tổng xe, cho đến khi dừng lại khu biệt thự Thành Nam trong truyền thuyết dành cho các siêu sao giàu có.
Trợ lý Trịnh ngồi ở ghế lái phụ, vẻ mặt đồng tình thêm cả ý muốn nói lại thôi, rối rắm trong lòng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô.
Hứa Trạch Dao nhắm mắt lại ngồi ở bên cạnh Trình Li, chỉ cần Trịnh Cảnh quay đầu một lần, dường như anh đang mở mắt ngẫu nhiên thở hắt một tiếng, sợ tới mức Trịnh Cảnh cũng không dám làm loạn, lặng lẽ nhìn Trình Li ý muốn mong cô tạm thời đừng nóng nảy.
Trình Li ban đầu kinh hoảng muốn chạy, nhưng nghĩ nói như thế nào thì cũng là người đứng đầu của công ty nhà mình, không có khả năng đưa cô đi diệt khẩu, trong lòng cũng yên tâm hơn đôi chút, tìm câu tử tốt nhấy nói cho anh nghe: "Ngài bị thương tôi thực sự xin lỗi, nhưng mà đưa tôi theo cũng vô dụng. Đầu tiên tôi không thể chịu đau thay ngài, thứ hai cũng không thể giúp ngài sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, đến nỗi bây giờ bồi thường tôi sẽ gửi cho trợ lý Trịnh một khoản, không đủ, chờ đến khi ngài kết thúc trị liệu khẳng định sẽ thanh toán xong, trừ cái đó ra tôi còn có thể thế nào?"
Còn có thể thế nào?
Lồng ngực của Hứa Trạch Dao cảm thấy có chút bực bội nhén nhom, vì câu nói này không hề có chút cảm tình nào.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, chạm vào thạch cao ở cẳng tay trước ngực, buồn cười lại đáng thương. Những tê mỏi đau đớn hiện tại đang không ngừng nhắc nhở anh, mấy năm gần đây cẩn thận sợ bị cô phát hiện thân phận, trốn tránh như vậy rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn.
"Trình tiểu thư" Hứa Trạch Dao mở mắt ra, nhìn phong cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ:"Phương án bồi thường cụ thể, tôi vốn chưa đưa ra quyết định, nhưng đề nghị vừa rồi của cô không tồi, có thể làm theo."
Ánh mắt anh thu hồi một lát sau ra vẻ bình tĩnh mà dừng ở trên mặt cô.
"Nếu không thể thay tôi chịu đau, tôi đây đành phải lui một bước, từ giờ trở đi mong cô chiếu cố phụ trách sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, đến khi khôi phục hoàn toàn mới thôi."
Trình Li bừng tỉnh như nghe được tiếng nổ lớn của vũ trụ.
"Tôi?!" Cô mở to hai mắt:"Người nhà ngài đâu?"
"Không có."
"Giúp việc đâu?"
"Không có."
Cô hướng phía ghế phụ đằng trước chỉ chỉ:"Còn có trợ lý Trịnh kìa!"
Hứa Trạch Dao nói: "Anh ta không biết nấu cơm."
Hiện tại Trình Li chỉ hận chính mình lúc trước vì sao lại tay tiện, lại thêm vào hồ sơ "Biết nấu cơm".
"Nhưng một mình tôi là phụ nữ ——"
Tay phải của Hứa Trạch Dao rũ xuống chậm rãi nắm chặt:"Thêm điều kiện, bảo đảm thân thể cô an toàn."
Cô vẫn còn muốn phản đối, Hứa Trạch Dao rốt cuộc không chịu lạnh lùng cắt đứt. Đôi mắt anh đen nhánh, sâu không thấy đáy: "Trình tiểu thư, tôi có một câu lời khuyên thiện ý, thành ý của công ty giải trí không muốn nghệ sĩ của mình nói "không"."
Không khí trong xe chợt đọng lại, khí lạnh rét căm căm kết thành băng.
Rõ ràng là yêu cầu rất quá đáng, bị dăm ba câu nói thành cô phải nhượng bộ, hoàn toàn không cần phải che dấu uy hiếp, nói đúng là giống như có thiện ý nhắc nhở.
Hứa tổng thật sự là thâm sâu
Lời nói từ chối đến bên miệng bị Trình Li cố gắng nuốt trở vào. Cô rốt cuộc cũng bất tri bất giác mà ý thức được, lần này thật sự là không tầm thường.
Xe dừng ở gara của biệt thự, muốn lên tầng thì phải đi một đoạn cầu thang.
Tài xế hôm nay lại có chuyện ngoài ý —— xách xong hai vali lớn ra đặt ở trên mặt sàn gần bậc thang mặt, bị Hứa Trạch Dao liếc mắt một cái lập tức cung kính ngồi trở lại trong xe chờ, không hề tới giúp đỡ.
Trịnh Cảnh nhỏ giọng giải thích cho Trình Li hiểu: "Tài xế đã có tuổi trước kia vùng thắt lưng chịu nhiều vết thương, Hứa tổng không cần ông ấy làm việc gì nặng nhọc, hơn nữa Hứa tổng lại có thói quen ở sạch, tầng trên không dễ để cho người khác đi vào."
Vừa nói vừa dọn đồ đạc ra, sau đó thở hồng hộc nhìn hướng lên trên dặn dò: "Trình tiểu thư trước tiên cô cứ đem lên đó đừng nhúc nhích, đợi tôi tới là được!"
Trình Li ở trong giới này cửa khổ ải nào mà chẳng từng đi qua chưa bao giờ có thói quen nũng nịu, không để bụng mà bắt đầu xách hai vali hành lý lên cố hết sức đi chầm chậm từng bậc.
Hứa tổng là một người đàn ông mà trong vali này chắc rất nhiều đồ từ nước ngoài mang về, nặng như vậy?!
Trong lúc suy nghĩ miên man Trình Li không chú ý tới vali bất chợt nhẹ đi không ít.
Hứa Trạch Dao trầm mặc đi theo sau cô dùng cánh tay phải lành lặn lặng lẽ cùng cô xách lên.
Tới khi vác được lên trước cửa Trình Li lập tức đứng lại bất động, chờ Trịnh Cảnh tới nhận đồ đạc.
Hứa Trạch Dao nhíu mày, định không nói gì những vẫn trầm giọng hỏi: "Sao không đi vào?"
Trình Li ngẩng đầu lập tức nhìn thấy đôi mắt đẹp lại đen tối kia, ánh lên màu đèn trần ấm áp, phảng phất ánh lên làn nước lấp lánh lộng lẫy.
Lúc đầu gặp mặt cô còn hơi nhút nhát, cả ngày hôm nay đụng chạm nhiều như vậy bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn.
"Trịnh trợ lý nói ngài ——"
"Gọi bình thường đi."
"A?" Trình Li chớp chớp mắt, rất nhanh hiểu được nghe lời nói:"Vâng, anh."
Cô nói có sách mách có chứng nói: "Trịnh trợ lý nói anh có thói quen ở sạch sẽ, không muốn ai đi vào."
Hứa Trạch Dao nhìn chằm chằm sườn mặt giảo hoạt của cô, nhìn vào bên trong mà hếch hếch cằm: "Đi vào, cô không tính."
Nói xong tự mình đi qua trước cô một bước dáng người trầm ổn, thẳng tắp kiêu ngạo.
Đã chuẩn bị tốt tâm lý sắp được nhìn thấy dáng vẻ lạnh lẽo, âm u của biệt thự cao cấp, không nghĩ rằng đập vào mắt là một căn phòng khách to như vậy nhưng lại mang không khí rất ấm áp, biệt thự trang hoàng không quá xa hoa, khắp nơi được trang trí màu sắc nhu hoà. Phần lớn đồ nội thất đều giản dị không có những đường nét tinh xảo, so với khí chất của chủ nhà hoàn toàn đối lập.
Cánh tay bị thương của Hứa tổng kết hợp với dáng người thẳng tắp nghiêm nghị đứng ở đó, đặc biết giống lãnh đạo đáng ghét tới để xem tiến độ công việc.
Trịnh Cảnh nghiên túc đứng ở cạnh cửa lớn, thử hỏi: "Hứa tổng tôi đến công ty lấy hành lý giúp Trình tiểu thư được chứ?"
Ngày hôm qua Trình Li đang ở khu đóng phim bị triệu hồi về công ty ngay lập tữ, sáng nay tới sân bay chỉ mang theo đúng di động và ít tiền mặt, mọi đồ dùng cá nhân đều để chỗ chị Tống trông hộ.
Hứa Trạch Dao nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Trình Li tất nhiên muốn đi theo Trịnh Cảnh. Hứa Trạch Dao nhìn cô muốn đi, sắc mặt lập tức thâm trầm:"Anh ta đi, cô không thể đi."
Giọng nói không mang ý tốt, như bão tố sắp đến.
Trình Li phát sầu mà đỡ trán:"Hứa tổng, Trịnh Cảnh chính là trợ lý theo sát ngài cả công ty không ai không quen biết anh ta, anh ta tự mình tới giúp tôi lấy hành lý, chẳng khác nào mang rắc rối đến cho tôi."
Hứa Trạch Dao không nói đáng giá cô bằng ánh nhìn lạnh lẽo.
Trình Li bị anh nhìn chằm chằm chịu áp lực rất lớn, đành phải tiếp tục nói: "Dù sao tôi cũng đồng ý mọi điều kiện của anh, hơn nữa hợp đồng đều ở trong tay anh, tôi có muốn cũng không có khả năng ra cửa là chạy đi."
Lời này còn được coi có chút đạp lý Hứa Trạch Dao ngầm có ý cảnh cáo mà liếc liếc Trịnh Cảnh. Trịnh Cảnh nghiêm trang giơ thẳng ba ngón tay lên đầu bảo đảm, anh mới chịu quay đầu, xem như đồng ý.
Xe ra khỏi khu biệt thự Thành Nam, ven đường là loạt cây xanh um tùm tươi tốt phía xa là những dãy nhà đan xen nhau, ở đây là khu độc lập cách trung tâm rất xa hoàn toàn độc lập, bảo đảm an ninh tốt muốn tới đây phải đi tốn rất nhiều thời gian.
Ngày hôm qua còn nghèo đến chỉ có thể ăn mì gói ở khu đóng phim, hôm nay nhờ tin đồn truyền không thực mới được tới xem nơi ở của những minh tinh quyền quý.
Khuỷu tay Trình Li đặt lên cửa sổ xe chống cằm, cảm khái cuộc gặp gỡ giữa người với người thật đúng là khó có thể đoán trước được.
Vẫn tưởng rằng mãi mãi sau này mới có cơ hội được gặp được người giám đốc truyền kỳ của công ty mình, vừa quay đầu lại thành người ta chờ cô chịu trách nhiệm.
Sau khi đến công ty lấy đại một lý do với đoàn làm phim lại nói vài câu thật giả lẫn lộn thỏa mãn lòng hiếu kì của chị Tống, Trình Li mới lấy được hành lý đội mũ và khẩu trang đầy đủ mới lặng lẽ lên xe cùng Trịnh Cảnh.
Vừa đóng cửa xe Trình Li cởi mũ bỏ khẩu trang, tự giễu mà nói: "Lần đầu tiên sợ bị phát hiện hoá ra lại là loại tình huống này."
Trịnh Cảnh ý tứ thâm sâu mà lắc đầu:"Trình tiểu thư, khẳng định sau này cô sẽ thành công."
"Bởi vì tôi được vào công ty đào tạo nghệ sĩ rất tốt?"
"Là cô đủ đặc biệt."
Trình Li chỉ cho là khách sáo, không thèm để ý mà cười cười:"Lần đầu gặp mặt đã làm cho giám đốc nứt xương, tôi cũng cảm thấy chính mình thật đặc biệt."
Xe lại lần nữa đến biệt thự của Hứa Trạch Dao, Trịnh Cảnh rốt cuộc không đáp lại đỡ lưng ghế xoay người hỏi cô: "Trình tiểu thư, cô đúng là lần đầu gặp mặt Hứa tổng?"
"Đương nhiên " Trình Li cảm thấy vấn đề này không thể hiểu được:"Giám đốc thần bí như vậy."
Trịnh Cảnh khựng lại, rốt cuộc cũng nói theo cô:"Vậy tố chất tâm lý của cô thật tốt, không cảm thấy ngài ấy đáng sợ."
Trình Li nhớ tới bộ dạng Hứa Trạch Dao phải bó thạch cao thẳng thắn mà nói: "Không tới mức đáng sợ, chỉ là có hợi độc tài cộng thêm ấu trĩ."
Trịnh Cảnh chắp tay: "Cô nương quả thật rất dũng cảm, để tỏ lòng kính phục tại hạ có một vật muốb tặng."
Trình Li tò mò hỏi: "Cái gì?"
Là đèn pin.
Đèn pin ở đây có thể là có nhiều tác dụng chiếu rọi vào mắt đối phương cũng là một cách phòng thân.
"Buổi tối mất điện à?"
"Đây là loại mới nhất phòng khi mất điện tối tăm, tuy rằng đã giao điều kiện bác sĩ Từ cũng khẳng định đêm nay ngài ấy sẽ đau muốn chết, tuyệt đối không có sức lực làm chuyện khác, nhưng...... đề phòng vạn nhất."
Trịnh Cảnh thề với trời tuyệt đối không phải hoài nghi nhân phẩm của Hứa tổng, nhưng cảnh trời đêm trăng sáng, có những chuyện, khó nói.
Anh ta là một trong số đồng lõa tuy rằng chờ mong chuyện tốt, nhưng Hứa tổng chưa chính thức thổ lộ trước, anh tự cảm thấy có nghĩa vụ vì an toàn của Trình tiểu thư góp chút sức mọn.
Trình Li nhìn biểu tình đứng đắn của Trịnh Cảnh, chậm rãi hít vào một hơi.
Chăm sóc giám đốc bị thương, nữ nghệ sĩ còn đem theo dụng cụ phòng thân, vị trợ lý này thật đúng là một vũng nước trong.
Cô hạ giọng, hỏi rất nghi ngờ: "Có phải Hứa tổng nợ anh một khoản tiền lương không đấy?"
HẾT CHƯƠNG