Chương
Thêm một suy nghĩ này, Lục Bạch Ngôn thấy được vẻ mặt hung ác của Lục Xuyên Mạn nhìn mình.
Còn chưa kịp nhận ra, bố ruột của cậu dùng tay trái không hề hấn gì xông lên vồ lấy cái cổ nhỏ yếu ớt của cậu.
Lục Bạch Ngôn thoáng hít thở không thông, cậu vừa khiếp sợ vừa luống cuồng nhìn chăm chằm Lục Xuyên Mạn, cậu muốn gọi bố, thế nhưng đột nhiên lại không thể mở miệng.
Quan trọng hơn, cậu không thể nào mở miệng được nữa.
La Cơ Vị Y kinh ngạc ngừng lại, cậu ta thật sự không ngờ tới tên điên Lục Xuyên Mạn này có thể ra tay được với con trai của mình!
Chỉ cần dừng lại một giây, Lục Xuyên Mạn đã có thể tìm được cơ hội thoát thân của mình trong đó.
Anh ta lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai buông Lục Bạch Ngôn ra, sau đó móc ra một con dao sáng loáng từ trong mũ sau lưng áo của anh ta, đây chính là Lục Bạch Ngôn lén nhét vào trong túi trước khi rời khỏi nhà họ Đường dùng để phòng thân.
Lục Bạch Ngôn bị Lục Xuyên Mạn buông ra, yếu ớt quỳ trên mặt đất, La Cơ Vị Y nháy mắt với đàn em, muốn kêu bọn họ đoạt lại cậu nhóc từ tay Lục Xuyên Mạn.
Cũng chính trong một giây kia, Lục Xuyên Mạn dùng hết toàn bộ sức lực ném chiếc dao, phi về phía Đường Cận Minh đang đau lòng ôm lấy Hoắc Anh Tuấn gào khóc!
Con ngươi La Cơ Vị Y co rút lại, sự chú ý của mấy người vệ sĩ và cậu ta bị dời đi, vội vã kinh hoảng giúp cậu chủ ngăn dao lại.
Cũng chính trong mấy giây này, Lục Xuyên Mạn như có khinh công, túm lấy cổ áo của Lục Xuyên Mạn, vài bước đã dẫn cậu bé ra khỏi nhà gỗ nhỏ.
Bọn họ trước khi tới đây, đã đào một cái hầm nhỏ trong rừng cây, lúc này màn đêm buông xuống, thoáng chốc thật sự khó phân biệt được tung tích của hai người.
La Cơ Vị Y bế Cận Minh lên, dặn dò xe cấp cứu đã chờ sẵn phía sau núi khẩn trương tới đây, sau đó thấp giọng chửi tục một câu, dặn dò: “Đuổi theo cho tôi! Có phải lật cả ngọn núi này lên, cũng phải bắt được tên khốn kia cho tôi!”
Ánh đèn xe cấp cứu vụt đi nhanh như gió trên đường núi, bé lớn trước giờ luôn chững chạc tỉnh tảo lúc này liên tục nghẹn ngào lặp lại một câu hỏi.
“Bố của cháu sẽ không chết chứ?”
La Cơ Vị Y cực kỳ đau xót, cậu ta cảm thấy mình thật đáng chết vạn lần, nếu như có thể phát hiện được hướng đi của ông chủ không đúng sớm một chút, có phải đã sớm theo dấu đến đây, có lẽ ông chủ cũng sẽ không xảy ra chuyện…
Cậu ta dùng bàn tay dày rộng che lên mí mắt khóc đến đau nhức của bé lớn, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Tổng giám đốc Hoäc sẽ không có chuyện gì đâu… Bố của cậu là người đàn ông lợi hại nhất thế giới này, đúng không?”
Trong chốc lát, bé lớn khẽ gật đầu một cái.
Bác sĩ đi theo xe sơ cứu đơn giản trước cho vết thương của Hoắc Anh Tuấn, sau đó lấy đèn pin ra soi vào con ngươi của anh, yếu ớt thở dài, chậm rãi nói: “Tình hình thật không tốt.
Bệnh nhân trước đây bị thương nặng vốn đã tổn thương đến nền móng của thân thể, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại chịu phải tai hoạ này… Ôi, người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, có là người sắt cũng không chịu đựng được đâu”
Bầu không khí trong xe chợt ngưng trọng lại, trong lòng mọi người đều vô cùng nặng nề.
Cận Minh khẽ kéo cái tay đang che mắt cậu bé lại của La Cơ Vị Y, không nói gì nữa, thế nhưng những giọt nước mắt tròn vo lại tiếp tục chảy xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cậu bé suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng leo lên cáng cứu thương coi như rộng lớn, lấy thân thể nho nhỏ của mình dán chặt vào một bên không bị thương của Hoắc Anh Tuấn, trong lòng thầm lẩm nhẩm: “Bố, xin bố đấy, ở lại đi”
Một đường xóc nảy xuống núi, Lục Xuyên Mạn gần như suýt ngất đi vì mất máu quá nhiều, nhưng may mắn còn có ba người tiếp viện dưới chân núi không gặp phải bọn người La Cơ Vị Y, vội vã xử lý vết thương cho Lục Xuyên Mạn, còn tiêm cho Lục Bạch Ngôn một mũi an thần.
Sắc mặt Lục Xuyên Mạn hung hiểm nhìn khuôn mặt đang ngủ nhưng lại cau chặt mày của Lục Bạch Ngôn, khe khế sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.