Chương
Đàn em nơm nớp lo sợ hỏi: “Tổng giám đốc Lục, anh xem hiện giờ chúng ta nên đi bệnh viện nào…”
“Đi bệnh viện làm gì?”
“Anh, vết thương của anh…”
“Chút vết thương này thì có sao? Đồ ngu! Tôi bị thương, bọn họ hiện giờ nhất định sẽ gia tăng lục soát bệnh viện, chúng ta lẽ nào chủ động đưa tới cửa sao?”
Lục Xuyên Mạn thở hồng hộc tức giận, nhưng vì đau đớn mà lộ vẻ uể oải.
Đàn em đầu đầy mồ hôi lạnh liên tục nói đúng: “Vậy chúng ta bây giờ…”
Lục Xuyên Mạn rút cái tay còn lành lặn khỏi người con trai, sờ sờ cằm của mình, cười gắn nói: “Chúng ta, đi tới nơi mà tay sai của tên họ Hoắc kia không ngờ tới nhất…”
Xe lăn bánh ngoặt một cái, biến mất khỏi cầu vượt.
Nửa giờ sau, nhà cũ nhà họ Hoắc.
Hoắc Trình Viễn mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Lục.
Xuyên Mạn người đầy máu nhưng vẫn cười đến mức điên loạn, trong lòng nghĩ, sao nó vẫn chưa chết?
Lục Xuyên Mạn dường như hiểu được ánh mắt của Hoắc Trình Viễn, nhìn qua cái bánh trà giá trị nghìn vàng bể nát trước mặt Hoắc Trình Viễn mà tâm trạng lại tốt lên.
Lá chè khô cứng đăng chát bị Lục Xuyên Mạn nhai nát, anh ta không vui nói với Hoắc Trình Viễn: “Thật ngại quá, nhịn không được, hôm nay nã một phát súng vào con trai bảo bối của ông”
Mí mắt của Hoäc Trình Viên thoáng co quắp lại, cũng không phải vì lo lắng cho sự an nguy của Hoắc Anh Tuấn, mà là vì ông ta có phần kiêng dè tên điên trước mặt này.
Lục Xuyên Mạn cười cười, phun bã trà ra ngoài: “Thế nào, đau lòng sao? Ông già, ông không công bằng hơi quá đáng đấy, đừng có quên tôi cũng là con của ông đấy chứ?”
Hoắc Trình Viễn cắn răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc mày muốn nói cái gì!”
Vẻ mặt của Lục Xuyên Mạn nháy mắt trở nên lạnh lùng, nghiêng người về phía trước, trâm giọng nói: “Bảo vệ tôi. Tính tình của Hoắc Anh Tuấn ông biết šy, nếu như hôm nay anh †a không chết, nếu chờ anh ta tỉnh lại, sợ rằng có một ngày ông còn không tìm nổi hài cốt của tôi đâu… Ô, dĩ nhiên, tôi biết ông chắc chắn sẽ không đi tìm. Thế nhưng, Hoắc Trình Viễn à, ông nhất định phải bảo vệ tôi”
“Ồ! Nực cười, bây giờ mày đang ở đây cầu xin tao ra mặt à”
“Cầu xin? Thế nhưng tôi lại không cho là như vậy… Nhiều lắm là điều kiện trao đổi mà thôi”
“Mày có vật gì xứng để trao đổi với tao?!”
“Đương nhiên là những chuyện mất hết tính người mà ông từng sắp xếp trước khi ngồi lên cái ghế chủ tịch nhà họ Hoắc!”
Hoắc Trình Viễn nặng nề thở dài một hơi, Lục Xuyên Mạn giống như một con rắn độc, quấn chặt lấy con mồi không buông, chù dù cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan, răng độc của anh ta cũng sẽ vẫn găm chặt lên người, khiến người ta không được yên ổn.
Ông ta biết rõ, mấy năm nay Lục Xuyên Mạn điều tra thân phận của ông cả trong tối lẫn ngoài sáng, thế nhưng ông ta lại không thể xác định Lục Xuyên Mạn nắm giữ bao nhiêu.
Nghĩ vậy, Hoắc Trình Viễn nói: “Tao biết mày tra được từ người Hoắc Thừa Vọng, thế nhưng tao đối với em trai này của mình, dù như thế nào cũng coi là tận tình tận nghĩa. Tuy rằng việc nó làm quá mức khác người rồi bị đuổi ra khỏi gia phả, nhưng nhớ về ông bà già của nó, nó cũng sẽ biết tao với nó, ai là người chính xác. Chút tố cáo nho nhỏ của mày, ai sẽ tin?”
Thần kinh của Lục Xuyên Mạn lúc này đã căng thẳng tới cực điểm, hôm nay anh ta tới tìm Hoắc Trình Viễn giúp đỡ, thật ra cũng chính là được ăn cả ngã về không, ai cũng không thể khẳng định lão cáo già máu lạnh này rốt cuộc có ra tay cứu giúp anh ra hay không.
Thế nhưng không còn cách nào khác, anh ta không còn ai để tìm nữa.
Dáng vẻ bất cần trước đây trước mặt Hoắc Trình Viễn đã không còn nữa, mắt thấy Hoắc Trình Viễn vẫn vòng quanh không nhanh không chậm dậm chân tại chỗ, không khỏi sốt ruột.
Anh ta đỏ cả mắt, đập bàn một cái, dùng giọng nói đập nồi dìm thuyền nói: “Ông nghĩ những thứ đó tôi muốn nói là nói à?