Chương
La Cơ Vị Y không tránh khỏi mà nghĩ đến La Cơ Vị Phong.
Rốt cuộc tình yêu là gì? Vì sao lại có thể tiếp cho con người một sức mạnh kiên cường đến thế, rồi một giây sau lại tặng cho người ta một vết thương đau đến không chịu được.
Nó làm cho người ta điên cuồng, làm cho người ta cố chấp, làm cho người ta đánh mất lý trí, lại giúp người ta chữa lành vết thương, làm cho người ta mãn nguyện, làm cho người ta dở khóc dở cười.
Nó vừa vô lý vừa mơ hồ như thế đấy, La Cơ Vị Y cảm thấy, tất cả những người theo đuổi lợi nhuận lớn, đều không nên mạo hiểm mà động vào thứ gây rắc rối lớn này, nhưng ngoài kia vẫn đang còn biết bao nhiêu người dùng hết trăm phương nghìn kế mà lao đầu chạy về phía nó.
Thế nhưng thế giới này quá lạnh lẽo, cũng nên có một người tri kỷ bầu bạn, mới không cần lẻ loi một mình đi bộ trong đêm tuyết gian nan này.
Đường Hoa Nguyệt vẫn còn đang chờ câu trả lời của cậu ta, La Cơ Vị Y đè những suy nghĩ trong lòng xuống, giọng nói cung kính: “Vâng”, nhưng vẫn không thể không quan tâm nói với Đường Hoa Nguyệt một câu: “Cô cũng… Chăm sóc tốt cho bản thân mình, nếu không đợi đến khi sếp Hoắc tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng này của cô, chỉ sợ boss sẽ nổi trận lôi đình lên mất”
Đường Hoa Nguyệt mỉm cười nhẹ đến nỗi như không thể nhận ra, giống như cô cảm thấy bốn chữ “nổi trận lôi đình này đặt trên người Hoắc Anh Tuấn có chút thú vị, sau đó cô nói: “Cảm ơn. Tối nay tôi vê nhà sắp xếp cho bọn trẻ một chút, sáng sớm mai sẽ quay lại, có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhớ thông báo cho tôi biết trước”
Ở trên chiếc xe đang chạy về nhà, bé lớn đột nhiên thức dậy, ánh mắt của cậu bé mê ly nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, hỏi: “Mẹ ơi, bố không sao rồi chứ? Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tay của Đường Hoa Nguyệt đang đặt ở trên tay lái dừng lại một chút, không cố xoáy sâu việc cậu bé đột nhiên thay đổi xưng hô: “Ừ”
một tiếng: “Ca phẫu thuật rất thành công, bây giờ chú ấy đang ở ICU, không được vào thăm trước khi chuyển đến phòng bệnh thường. Nên bây giờ mẹ đưa con về nhà”
Đèn đỏ sáng lên, Đường Hoa Nguyệt đạp phanh xe lại, yêu thương nghiêng người qua ôm lấy con trai, trong lòng nghĩ lại vẫn còn chút sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Con yêu, là mẹ không tốt, không bảo vệ được con, hôm nay mới khiến cho con rơi vào hoàn cảnh nà!
Cận Minh giống như một người trưởng thành cũng quay qua ôm lại Đường Hoa Nguyệt, lắc đầu: “Mẹ ơi, một mình mẹ, bảo vệ chúng con rất vất vả, nên chúng con mới muốn nhanh chóng lớn lên, làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ. Có điều cũng thật may, hôm nay có Hoắc Anh Tuấn bảo vệ cho con rồi, có chú ấy ở đây, mẹ cũng không cần mệt mỏi như vậy nữa”
Hình như Cận Minh có chút ngại khi gọi Hoắc Anh Tuấn là bố ngay trước mặt Đường Hoa Nguyệt, nên lại sửa miệng, Đường Hoa Nguyệt đau lòng nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé, dùng một giọng nói thoải mái mà trêu ghẹo cậu bé nói: “Sao thế này, con đã quên lúc trước con và Cận Khánh bắt nạt người ta như thế nào rồi à? Bây giờ đến lúc cần đến chú ấy thì biết nói tốt cho chú ấy rồi hả”
Cận Minh xấu hổ cúi đầu, dáng vẻ thật sự giống một đứa trẻ trưởng thành, cậu bé nhẹ nhàng nói: “Mẹ, nhưng hôm nay chú ấy đã cứu mạng con nha mà”
Đường Hoa Nguyệt đạp chân ga có chút do dự, nhưng vẫn thuận theo cậu bé nói: “Đúng vậy, chú ấy rất lợi hại, đúng không?”
Tâm trạng không tốt của Cận Minh giống như rất dễ dàng đã bị gạt đi, híp mắt nói chuyện với Đường Hoa Nguyệt, bộ dạng lúc này mới giống một đứa bé vừa mới trải qua một vụ bắt cóc sẽ làm nũng sẽ khóc thật to, cậu bé kéo dài giọng nói: “Vậy mẹ ơi, chúng ta đừng rời khỏi thành phố Hà Nội nữa nhé?
Giáo viên của con từng nói, không thể làm ra chuyện qua cầu rút ván như thế được, như vậy là không đúng!”