Chương
Lục Xuyên Mạn nghe được tiếng tim đập thỉnh thịch của mình, biết nước cờ hiểm này của mình xem như là đi đúng rồi.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia của Hoắc Trình Viễn, trong đầu óc Lục Xuyên Mạn lại dậy lên sự ghét bỏ và khinh thường.
Năm ấy mẹ của anh ta rốt cuộc sao lại nhìn trúng một người đàn ông như vậy?
Đến bệnh viện, Hoắc Anh Tuấn nằm trong phòng giải phẫu gần hai mươi tư tiếng đồng hồ mới được đẩy ra, nhưng cũng may, không giống lần bị thương ở công trường lần trước, nhận được thư thông báo bệnh tình nguy kịch.
Đứa trẻ năm tuổi mệt mỏi, không biết đã năm trên ghế sắt ngoài phòng giải phẫu ngủ đi từ lúc nào, mặt mũi toàn là nước mắt.
Đường Hoa Nguyệt hai mắt dại ra ngồi ở một bên, tay nhịp nhàng võ nhẹ vai của con trai.
Cô cảm thấy tất cả mọi chuyện như một giấc mơ.
Trong mơ, cục cưng của cô bị đại ma vương bắt đi, cô hoảng loạn đến ruột gan đứt từng khúc, dọc theo đường đi liều mạng đuổi đến hang ổ của ma vương, thế nhưng con đường này quá dài, có đi nữa, đi mãi cũng dường như chẳng thể thấy điểm cuối cùng.
Cô trong mơ bất lực, việc duy nhất có thể làm chính là cầu khẩn và sợ hãi.
Nhưng có một người, khi cô đụng phải ranh giới không có đường ra đến nỗi đầu rơi máu chảy, đã mang theo đao lớn chém ma vương, đoạt lại cục cưng trong lòng cho cô.
Đường Hoa Nguyệt không cần phải làm gì cả, thậm chí đến cả mặt của ma vương cô cũng chưa trông thất Ác mộng cứ như vậy được dũng sĩ cầm dao cố gắng xé toạc, cô cuối cùng cũng thấy được mặt trời.
Thế nhưng Đường Hoa Nguyệt tỉnh khỏi giấc mơ, vẫn phải đối dện với Hoắc Anh Tuấn đã khiến bản thân nửa chết nửa sống kia.
Một tiếng vang nhỏ “đinh”, Đường Hoa Nguyệt nghe thấy tiếng của cánh cửa cảm ứng vang lên, bác sĩ mắt đầy tia máu chống cái lưng cứng còng đi ra.
Bác sĩ giải thích ngắn gọn với Đường Hoa Nguyệt vài câu.
Cũng còn may, tính mạng của Hoắc Anh Tuấn đã được bảo toàn.
Đường Hoa Nguyệt ôm bé lớn còn đang buồn ngủ không ngừng nói cảm ơn bác sĩ, La Cơ Vị Y ở đằng sau luống cuống chân tay đi theo.
Cậu ta vẫn còn chưa quên chuyện tốt mà em trai ruột của mình làm ra, bây giờ ông chủ nằm xuống, một mình cậu ta đối mặt với bà chủ, thật sự vô cùng xấu hổ.
Hoắc Anh Tuấn trực tiếp bị chuyển thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà còn chưa kịp đến thăm, mặc dù anh còn chưa tỉnh lại, nhưng La Cơ Vị Y cũng coi như đã yên tâm, cậu ta vội vàng cúi người chào Đường Hoa Nguyệt, chuẩn bị chạy đi.
Đường Hoa Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng giống như đang đè nén cảm xúc nào đó: “La Cơ Vị Y, cậu ở lại đây đi… Một mình tôi không thể lo hết được”
La Cơ Vị Y ngạc nhiên ngẩng đầu, lời nói này của Đường Hoa Nguyệt là thật sự không còn trách cậu ta nữa?
Nhưng khi cậu ta nhìn thấy khuôn mặt của Đường Hoa Nguyệt đang bị che khuất bởi ánh sáng ở bệnh viện, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng.
Cô quá gầy, phảng phất toàn thân chỉ còn lại một bộ xương, nhưng vẫn ngoan cố không chịu cúi đầu, dính lấy những thứ xấu xa bẩn thỉu trên đời này.
Nhiều năm trước, Hoắc Anh Tuấn đối xử như thế nào với Đường Hoa Nguyệt, La Cơ Vị Y cũng biết rõ đôi chút, lúc đó cậu ta còn âm thầm thở dài, trái tim của ông chủ quá sắt đá, nếu là cậu ta, chỉ sợ sẽ không cam lòng, mà nếu như cậu ta là Đường Hoa Nguyệt, chắc chắn đã hận không thể rút gân rút xương ông chủ, cả đời cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Nhưng sau đó, mỗi một ngày sau khi mất đi Đường Hoa Nguyệt, Hoắc Anh Tuấn trải qua biết bao nhiêu đau khổ, cậu ta đều nhìn thấy được…