Châu Mẫn bị đám người hầu lôi kéo ra ngoài, nhưng mồm mép vẫn oang oẳng đến khó chịu. Tiểu A dùng khăn giấp nhét vào mồm ả, nhìn bằng ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Chó ngoan không nên cản đường, Tố phu nhân là của ngài Dạ Hàn không một ai có thể thay thế được họ.”
Châu Mẫn trớ mắt nhìn người đàn ông đáng sợ trước, muốn hùng hồn chửi lại nhưng bị miếng giấy trong miệng chắn ngang.
Đáng ghét, chỉ là một người thư kí thấp kém vậy mà lại dám nói mình là "" chó"". Mày được lắm, Tố Miên Châu.
...
Bệnh viện.
Tư Dạ Hàn đứng trước cửa phòng bệnh, nhưng lại không dám vào.
Chỉ cần ngắm nhìn thấy sức sống của cô là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Anh không trông mong gì hơn chỉ muốn là người đứng phía sau, âm thầm che chở cho em khỏi sự bập bùng của xã hội.
Nhìn thấy người phụ nữ anh yêu sống tốt qua nhày tháng, dù trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong gia ngựa, anh cũng cam lòng.
Đợi Miên Châu ngủ say sưa, Dạ Hàn mới dám đi vào.
Anh lặng lẽ đặt món tôm hùm đất mà cô thích đã lột vỏ sẵn đặt lên bàn bên cạnh. Dùng tay vuốt ve lại mái tóc rối của cô.
Miên Châu bất chợt tỉnh giấc làm anh không kịp trốn thoát, thấy anh xuất hiện cô càng giật mình hơn.
“Anh-anh làm gì ở đây?”
Đối mặt với câu hỏi của cô, Dạ Hàn lúng túng.
“Miên Châu, anh chỉ là...”
Chưa nói dứt câu, anh bị Miên Châu ném gối vào mặt, không thương không tiếc thốt ra những lời cay độc nhất.
“Cút đi, đồ dối trá. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy người như anh.”
Tư Dạ Hàn sợ cô kϊƈɦ động đến ngất xỉu, anh lập tức rời đi một câu cũng không dám bảo biện.
Nhìn bóng lưng anh đi dần, Miên Châu lại cảm thấy trong lòng lại đau đớn tột cùng.
Đúng thế, anh ta là tên ác ma mình nên đuổi anh ta đi...nhưng sao trái tim mình lại thổn thức đến thế.
Rốt cuộc là tại vì sao...?
...
Ngoài cửa.
Chủ nhân từ cửa bước ra, sắc mặt buồn lại càng thêm buồn. Tiểu A liền biết anh đã bị cô đuổi.
Muốn an ủi nhưng lại không biết lựa lời nào để nói.
Thiếu gia, thiếu phu nhân...tại sao hai người lại đến mức này?
...
Đã hai ngày trôi qua trong phòng bệnh, Miên Châu đã không còn gặp lại Tomoe hay Tiểu A nữa.
Bọn họ chắc có lẽ đã từ bỏ rồi.
Miên Châu trạch lòng, giương mắt nhìn món tôm hùm đất không động miếng nào. Tôm để lâu ngày đến ôi thui, trong lòng càng thêm đau nhói nhưng lại không nỡ vứt chúng đi.
Món tôm này gợi lại những khoảnh khắc anh kiên nhẫn lột tôm cho cô ăn. Dạ Hàn rất nhẹ nhàng và cẩn thận bóc từng miếng...
Nhưng tất cả chỉ là quá khử rồi...anh và cô sẽ không thể nào quay lại với nhau được nữa...
...
Ngày thứ ba- ngày Miên Châu xuất viện.
Miên Châu được Tiểu A đưa đón về lại căn biệt thự.
Mới chỉ xa cách có ngày thôi mà như ngàn năm xa cách, lạ lẫm một cách lạ thường.
Cô đã quyết định rồi, sau khi xuất viện, Miên Châu nhất quyết sẽ cùng với những người còn lại về Bắc Kinh.
Bởi bản thân cô không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa.
Mở cửa lớn bước vào nhà, xung quang thật hỗn loạn, trêи sàn vung vãi những mảnh vở từ đồ thủ công làm bằng sứ, thuỷ tinh.
Miên Châu vờ như không quan tâm, lên phòng cô dọn dẹp quần áo bỏ vào trong va li.
Từ bây giờ, Miên Châu sẽ không còn bất kì quan hệ nào với nhà Tư gia nữa...
Đại Hỷ cùng Hiên Nghiên ngoan ngoãn dọn dẹp theo. Hai người bọn họ cũng không muốn Miên Châu chịu dày vò thêm một lúc nào nữa.