Miên Châu xách va li ra khỏi căn biệt thự, gió thổi ríu rít bên tai. Đến phút cuối cô cũng không thể gặp mặt người đàn ông đó lần cuối.
Kết thúc rồi...
Đi được nửa quãng đường, Hiên Nghiên chợt reo lên:
“Không xong rồi, mình không thấy Châu Mẫn ở đâu cả.”
Cả bọn đột ngột dừng bước, ai nấy đều chuyển sang cảm giác thấp thỏm hơn bao giờ hết.
Cái gì? Châu Mẫn mất tích rồi...
Nghĩ kĩ lại thì từ sau khi mình nhập viện đến ra về không hề thấy bóng dáng của cô ấy. Lẽ nào...
Miên Châu chợt nhận thức ra một điều gì đó, lập tức chạy nhanh đến chỗ Tiểu A.
Tomoe...anh dám làm gì cô ấy, cả đời này tôi nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Tiểu A mới đứng ở đây thôi lại biệt tăm biệt tích từ lúc nào không hay. Người hầu bị gặng hỏi cũng buông ra hai chữ “không biết”.
Hỏi ai cũng không thể có được manh mối từ phía Châu Mẫn...
Không lẽ bọn họ đã giết cô ấy?
Trong lúc Miên Châu cảm thấy bất lực nhất...cô bắt chợt nhìn thấy thân hình cường tráng của Đại Cường từ phía cổng lớn.
Cô không suy cũng không nghĩ, thân thể không gợi mà lập tức chạy nhanh như cắt tới chỗ anh, van xin.
“Đại Cường! Hãy giúp tôi...”
Giọng nói thốt ra chan hoà cùng với vẻ thấm mệt, cô cố kìm nén lại nước mắt, cầu mong sự cứu giúp.
Bây giờ người mà cô tin tưởng chỉ còn có mình Đại Cường thôi. Làm ơn xin hãy giúp tôi.
Thấy Miên Châu sụt sùi nhưng lại rất kìm nén cảm xúc đó, anh cũng có chút đành lòng, vỗ vai an ủi Miên Châu.
“Bình tĩnh, tôi nhất định sẽ giúp.”
Đại Cường dắt mọi người tới phòng giám sát.
Trong phòng tối ảm đạm này, bọn họ có chút sợ sệt.
Đại Cường ngồi xuống một chiếc ghế tựa, dùng ngón tay uốn lượn một lát, cả màn hình camera ngầm được hiện lên trước mắt.
Miên Châu nuốt nước bọt, tỉ mỉ quan sát xung quanh. Hi vọng bản thân có thể thấy được Châu Mẫn.
Nhìn về phía camera bên trái góc dưới cùng của phòng giam. Miên Châu như bị nó làm cho hoảng hốt, không dám thốt lên lời.
Thấy biểu hiện bất thường của cô, Đại Cường thiết nghĩ cô đã tim thấy, không ngần ngại mà phóng to nó lên còn hack luôn cả âm thanh.
Nhưng...đó là trong thời gian trước đây.
...
Tối hôm Miên Châu quay về biệt thự.
Thấy Miên Châu rời bỏ phòng giam mà chạy đến chỗ Tomoe, lòng Châu Mẫn đầy rẫy sự căm phẫn.
Con điếm khốn khϊế͙p͙, dám quyến rũ Dạ Hàn. Đúng là một con chó, để tao xem mày được sung sướиɠ bao lâu.
Mày dốc hết sức để bảo vệ những lũ dơ bẩn này đúng không? Được thôi tao sẽ giúp mày được toại nguyện.
Cũng vào đêm đó, gã Hình Lục bị Châu Mẫn khôn khéo chuốc rượu lẫn thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ cực mạnh làm hắn say mềm.
Vốn định dùng thuốc để tạo ra sự hiểu nhầm cho Miên Châu trong ngày tốt nghiệp. Nhưng không ngờ giờ đây lại có ích đến vậy.
Châu Mẫn đã sắp xếp sẵn, ả để những bạn nữ sinh khác nhốt trong phòng cùng với Hình Lục để thoả mãn lòng tham muốn của hắn.
Hình Lục bị chuốc thuốc không thể khống chế nổi, liền bị Châu Mẫn hại đến thê thảm.
Sáng hôm sau, những bọn nữ sinh lại bị hãm hϊế͙p͙ đến thân thể mềm nhũn, không còn chút sức lực phản kháng.
Châu Mẫn cũng tỏ ra thương xót, thẳng tay tiễn bọn họ luôn một đoạn.
“Chúng mày sẽ là thứ rất có ích cho tao.”
Biết được tin, Hình Lục liền bị Dạ Hàn đánh cho đến chết đu sống lại.
Qua màn hình, Miên Châu cũng có thể vẻ mặt tức tối của anh.