Bên ngoài phòng phẫu thuật hai người đàn ông lo lắng cho người bên trong.
Vương An Vũ tự trách bản thân không chịu nói sự thật cho cô biết, chứ không phải đợi đến khi cô tự mình phát hiện ra.
Tất cả cũng xuất phát từ sự ích kỉ của chính anh! Vì sự ra đi của em gái mà sinh ra cố chấp, anh đã nghĩ mình làm đúng, làm vì bảo vệ cho cô, nhưng giờ anh mới nhận ra, đó chỉ là sự biện hộ cho bản thân! Nếu anh thực sự nghĩ cho Uyển Tình thì không nên cướp đi quyền được biết sự thật của cô.
Lâm Trạch Dương từ lúc tới đây anh vẫn im lạng không nói.
Cái cảm giác trong anh bây giờ giống hệt như năm năm trước.
Cũng tại đây anh đứng nơi góc tối cùng cô trải qua cuộc phẫu thuật, không ngờ một lần nữa anh lại phải trải qua.
Từ lúc gặp cô anh lại trở nên yếu đuối như vậy, dễ dàng sợ hãi sự mất đi.
Có lẽ người đàn ông nào khi yêu cũng như anh, đều sẽ trở nên yếu mềm trước người phụ nữ mình yêu!
Không biết qua bao lâu, ánh sáng đèn phẫu thuật mới tắt, Lục Kiến Chung từ trong phòng bước ra.
Anh ta kéo khẩu trang xuống để lộ ra gương mặt anh tuấn.
Vừa làm việc mệt mỏi xong lúc này anh ta lại bị Lâm Trạch Dương nắm chặt vai đau mà không dám nói.
- Cô ấy sao rồi? Lâm Trạch Dương lo lắng hỏi.
- Anh yên tâm! Cô ấy chỉ là nhất thời kích động nên mới ngất đi thôi, bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa rồi.
Lục Kiến Chung vừa dứt lời thì Uyển Tình được các nhân viên đẩy ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền của cô trên giường bệnh, trái tim anh như bị ái đó bóp chặt lấy, anh theo sau cô tới phòng bệnh.
Vương An Vũ biết cô không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhóm, anh ta cũng theo chân Lâm Trạch Dương.
Nhưng anh ta lại không dám bước vào trong phòng mà chỉ đứng bên ngoài nhìn người bên trong.
Anh ta sợ khi cô tỉnh lại sẽ phải đối mặt với cô như thế nào.
Lục Kiến Chung dù mệt nhưng vẫn không quên gọi điện thoại cho ông bà Lâm báo cáo việc con trai hai người vừa đưa một người phụ nữ tới bệnh viện.
Hơn nữa thái độ vô cùng quan tâm, chu đáo không hề giống với tính cách lạnh lùng thường ngày chút nào.
Và người phụ nữ này theo trí nhớ của anh thì chính là chị gái của cô bé năm năm trước mà anh từng làm phẫu thuật ghép tủy.
Gọi điện thoai xong anh ta nghĩ đến một người mà bất giác mỉm cười nhưng sau đó lại mặt lại trở nên buồn rầu vì người đó cũng đã biến mất từ năm năm trước rồi.
_____________________________
Giữa không gian rộng lớn mênh mông, mây mù bao phủ một làn sương trắng, Uyển Tình lạc trong giấc mộng không thể thoát ra.
Ánh sáng nơi xa chiếu đến, phía kia một cánh cửa hiện ra, tiếng gọi dẫn dắt bước chân cô.
- Vương Tuyết Nhi! Đến đây đi, lại đây! …
Giọng nói từ tính vang lên chứa đựng sức mê hoặc lạ thường khiến cho cô không kiềm được mà đi theo.
Cánh của khép lại, khi mở mắt ra cô đã thấy mình đứng nơi xa lạ, trước mắt cô là Uyển Tình của năm năm trước.
Ánh mắt cô ấy tràn ngập bi thương hướng về cô, bên dưới biển sâu xanh ngắt, tiếng sóng xô bờ từng đợt vang lên.
Chỉ cần một bước thôi, cô ấy sẽ rơi xuống!
Uyển Tình muốn tiến đến kéo lấy cô ấy nhưng chân không thể nào cử động, muốn nói nhưng lại nói không thành tiếng.
Cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn cô ấy gieo mình xuống biển, trước lúc đó cô ấy còn để lại một câu nói “Lâm Trạch Dương… tôi hối hận rồi!”.
Đúng vậy cô ấy nói mình hối hận rồi! Hối hận tại sao lại mù quáng dùng cả thanh xuân chỉ vì muốn được ở bên anh!
Hình ảnh đó gợi lên những kí ức đau lòng xưa kia, những đau khổ trong quá khứ lại ùa về như một thước phim tua nhanh, từng thứ từng thứ lần lượt rõ ràng.
Cô bị những kí ức đau thương giày vò, cô ôm lấy đầu đau đớn ngồi thụp xuống.
Cơ thể ở thế giới hiện thực có dấu hiệu tỉnh lại, bỗng nhiên cô giật mình ngồi bật dậy.
Nhìn khắp căn phòng màu trắng, mùi thuốc khử trùng đánh thẳng vào khứu giác, cô nhận ra đây là bệnh viện.
Lâm Trạch Dương ngồi bên cạnh thấy cô đã tỉnh, anh vui mừng đứng dậy lo lắng hỏi han cô.
Nhưng khi cô nhìn thấy anh liền phát ra tia cảnh giác, cô tránh khỏi tay anh, sâu trong ánh mắt ẩn chứa sự căm hận.
Lâm Trạch Dương không biết cô đã nhớ lại tất cả nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng cô vẫn còn kích động chuyện hôm nay.
Thấy thái độ ân cần của anh Uyển Tình nghĩ anh lại có âm mưu gì, nếu không cũng sẽ không quan tâm mình như vậy.
Giống như năm năm trước, tất cả cũng chỉ là màn kịch hoàn hảo do anh cất công mà dựng lên.
Lần đó là để trả thù còn lần này là vì điều gì nữa đây? Cô còn giá trị nào để anh lợi dụng sao?
Bỗng nhiên cô nhớ ra Tiểu Minh và Tiểu Nam, cho rằng anh muốn cướp khỏi chúng khỏi cô nên mới tốt với cô như vậy.
Suy nghĩ này làm cho cô càng thêm căm ghét anh, cô âm thầm thề sẽ không bao giờ để anh đạt được mục đích!
Uyển Tình không nói một lời giật ống truyền nước ra, không quan tâm nó có chảy máu hay không đi thẳng ra cửa.
Lâm Trạch Dương không ngờ cô làm như vậy nên chưa kịp ngăn cản, ánh mắt lo lắng nhìn vào bàn tay chảy máu, đuổi theo cô ra cửa.
Bàn tay to lớn giữ chặt nắm cửa không cho cô ra ngoài.
Vừa rồi cô mới ngất hiện cơ thể còn rất yếu không thể cứ thế mà đi.
Uyển Tình lạnh lùng liếc nhìn anh, dùng hết sức còn lại đẩy anh sang một bên, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Vương An Vũ từ nãy giờ vẫn chờ ở bên ngoài, thấy cô chân trần bước ra anh vội vã chạy tới đỡ cô, miệng lo lắng hỏi.
- Tuyết… ah… Sao em lại ra đây? Cơ thể còn yếu như vậy mà…
Uyển Tình mệt mỏi ngắt lời anh ta.
- Em muốn về nhà!
Vương An Vũ đang nói nghe cô muốn về nhà, anh định không đồng ý nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của cô đang nhìn mình mà lời đến miệng lại đành nuốt xuống.
Khi hai người chuẩn bị rời đi Lâm Trạch Dương liền đưng chắn ở phía trước, bàn tay vươn ra giữ cô lại.
Uyển Tình khó chịu hất mạnh tay anh rồi dứt khoát quay người rời đi.
Lâm Trạch Dương đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người đi khuất mãi một lúc sau mới thu hồi tầm mắt.
Anh thẫn thờ ngồi xuống chiếc ghế đằng sau, cả người chìm trong thế giới riêng của chính mình.