Vương An Vũ lái xe đưa cô về nhà chính của Vương gia, Uyển Tình cũng không có ý ngăn cản mặc cho anh sắp xếp.
Khi đến nhà quản gia nhìn thấy hai người thì niềm nở chạy ra đón.
Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô chủ, bà quan tâm hỏi.
- Tiểu thư cô không sao chứ? Sao sắc mặt nhợt nhạt thế này!
Vương An Vũ ở bên cạnh nói.
- Bác Trương, em ấy cảm thấy có chút không khỏe.
Bọn cháu vừa từ bệnh viện trở về.
Quản gia Trương nghe thấy cô đổ bệnh bà vội vàng bảo hai người nhanh chóng vào nhà, cẩn thận đỡ cô lên giường, xong lại tất bật xuống bếp giúp cô chuẩn bị chút thức ăn nhẹ.
Uyển Tình không còn hơi sức, cô mệt mỏi dựa người vào giường rồi bảo Vương An Vũ ra ngoài, cô muốn yên tĩnh một mình.
Vương lão gia sau khi vứt hết công việc cho cháu trai thì vô cùng rảnh rỗi nên đã đi đánh cờ với mấy ông bạn già.
Đánh xong hai ván ra ngoài mới để ý điện thoại có mấy cuộc gọi của trợ lí bên cạnh Vương An Vũ.
Lúc trước mẹ cô ấy là thư kí thân cận của ông nên có tin tức gì ở công ty cô đều báo cho ông biết.
ngay cả việc Uyển Tình bị ngất phải nhập viện cũng phải báo cáo.
Khi nghe tin này ông đã lập tức gọi cho Vương An Vũ nghe thấy cô đã ổn ông cũng yên tâm phần nào.
Biết anh đưa cô về nhà nên tạm biệt mấy ông bạn già mà trở về.
Lúc Vương An Vũ xuống lầu nhìn thấy ông đã ngồi sẵn ở ghế chờ mình, anh lễ phép đi đến.
Vương lão gia nhìn sắc mặt khó coi của anh thì biết đã xảy ra chuyện, ông quan tâm hỏi.
- An Vũ, hôm nay có chuyện gì vậy? Sao con bé lại bị ngất vậy?
Anh mở lời một cách khó khăn nói
- Em ấy biết mình là mẹ của hai đứa rồi.
Vương lão nghe vậy thì nhất thời giật mình, ông hỏi.
- Sao con bé biết? Nó nhớ lại rồi sao?
Vương An Vũ lắc đầu nói.
- Không phải ạ! Hôm nay Lâm Trạch Dương đến công ty, cậu ta cũng đã biết rồi.
Lúc bọn cháu nói chuyện thì Tuyết Nhi ở ngoài nghe thấy tất cả.
Bởi vì quá kích động mà ngất đi.
Ông nghe xong chỉ có thể thở dài một hơi.
Đây đúng là ý trời! Trên đời này không có bí mật nào là mãi mãi, đến cuối cùng sự thật đều sẽ bị phơi bày!
- Hazz… Đợi con bé bình tĩnh rồi sau đó mới nói rõ mọi chuyện với nó.
Bây giờ tốt nhất đừng làm phiền nó.
À, đúng rồi, cháu đón cả Tiểu Minh và Tiểu Nam đến đây luôn.
Như vậy sẽ tiện chăm sóc!
Vương lão thở dài chống gậy đứng dậy nói xong đi vào thư phòng.
….
Ở nhà của Lâm Trạch Dương, ba mẹ Lâm sốt ruột đi qua đi lại, ông chống tay đi bên này, bà lại đi ngược lại, hai người nhìn mặt nhau cùng thở dài.
Bọn họ tưởng thằng con mình đã đi đón con dâu với cháu cho mình rồi mà mãi không thấy tung tích.
Đến khi Lục Kiến Chung nhiều chuyện gọi điện tới nói anh đưa một cô gái bị ngất vào bệnh viện, bọn họ mới biết chuyện.
Lâm phu nhân lo lắng hỏi chồng.
- Này, ông! Chúng ta cứ phải ngồi đợi thế này sao? Tôi muốn gặp cháu lắm rồi!
Lâm lão gia đương nhiên cũng rất muốn rồi, nhưng dù sao cũng phải đợi con trai mình giải quyết xong chuyện trước đã.
Ông hậm hực nói với bà.
- Không phải bà đã được gặp rồi sao? Còn nữa, bà còn được cháu nó chữa khỏi chân, tôi thì còn chưa được nhìn thấy nó nữa là!
Bà nghe ra được sự ghen tị trong lòng ông liền cố tình nói.
- Ông cũng muốn à? Ha… Vậy thì ông ngã gãy chân đi, sau đó để cháu mình chăm sóc cho.
Lâm phu nhân không những không an ủi mà còn nói lời khiêu khích làm cho ông không biết nói thế nào, đành giận dỗi ngồi phịch xuống ghế biểu thị sự bất mãn.
Nhưng vợ ông cũng không quan tâm, một lòng chỉ nghĩ đến con dâu với hai đứa cháu trai đáng yêu, sớm đã vứt chồng trôi dạt nơi nào rồi.
Bà không đợi được nữa nên lấy điện thoại gọi cho anh.
Bà muốn biết có người phụ nữ anh đưa tới bệnh viện có phải con dâu mình không.
Nếu thật sự là vậy, mà nguyên nhân là do anh thì chắc chắn bà sẽ cho anh một trận biết tay.
Nhưng gọi mấy cuộc đều là giọng nói máy móc của tổng đài lặp đi lặp lại.
Lâm phu nhân nhìn điện thoại tức giận thở không ra hơi.
Đứa con này của bà làm gì cũng một thân một mình, ngay cả lúc mới tiếp quản tập đoàn khó khăn như vậy cũng không nhớ đến ba mẹ này.
Bà bỏ cuộc không gọi nữa, đi thẳng lên lầu cầm lấy túi đi xuống.
Tốt nhất là bà nên trực tiếp đến nhà cô thì hơn.
Lâm lão gia nhìn vợ mình vội vã rời đi ông nhanh chóng đuổi theo, hai người lên xe, ông hỏi.
- Bà định đi đâu thế?
- Đương nhiên là đi gặp con dâu tương lai với cháu nội của tôi rồi! Tài xế Trương, ông lái xe đến đó đi!
…
Cốc cốc! Đính đoong….
g… gg…
- Đến đây, đến đây!
Dì Hoa từ trong nhà chạy ra mở cửa.
- Hai người là ai vậy?
Mẹ Lâm Trạch Dương nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt tưởng rằng bà là mẹ của cô, thái độ vui vẻ nói.
- Aha! Chào bà! Chúng tôi đến tìm cô gái sống ở trong nhà này.
À, còn có Tiểu Minh và Tiểu Nam nữa.
Lúc bị hỏi đến tìm ai bà mới nhớ ra mình còn chưa biết tên cô, nhưng may lại nhớ ra lần gặp mặt lần trước có nghe hai đứa bé gọi nhau.
Dì giúp việc thấy người kia biết tên hai nhóc, lại nhìn cách ăn mặc tuy không cầu kì, kiểu cách nhưng với kinh nghiệm làm giúp việc lâu năm, bà vừa nhìn cái là biết họ là những người có tiền.
Nhưng hiện giờ chủ nhà đều không có ở đây, bà ái ngại nói với họ.
- Ừm… thật xin lỗi! Cô chủ với hai thiếu gia họ không có nhà.
Hai vị nếu có việc gì có thể để tôi nhắn lại với họ sau cũng được.
Lâm phu nhân nghe cách xưng hô biết mình hiểu nhầm, bà dè dặt hỏi dì Hoa.
- Bà có biết họ đi đâu rồi không?
- À, cô chủ đến công ty, còn hai thiếu gia nhỏ đến trường rồi.
Lâm lão gia đứng đằng sau nghe hết cuộc hội thoại, ông kéo lấy tay áo bà, nói nhỏ.
- Bà à, hay chúng ta về thôi.
Đợi thời điểm thích hợp quay trở lại sau.
Lâm phu nhân không cam lòng đi như vậy nhưng cũng chẳng thể làm khác, hai người chào tạm biệt xong thì kéo nhau ra về.
Vừa đi bà vừa cằn nhằn với ông.
- Thế này thì đến bao giờ tôi mới được ôm cháu đây chứ? Aida… Cuối cùng lại về tay không! ….
- Thì tại chúng ta chưa suy nghĩ kĩ đã kéo nhau tới đây mà! Giờ này thì làm gì có ai ở nhà chứ!