Editor: May
Tâm Sở Ngự Bắc nổi lên từng trận gợn sóng, cô gái nhỏ này luôn dễ dàng có thể làm anh đau lòng.
Anh thở dài một hơi, bị quần áo phái nữ lộn xộn kia làm khó, kiện áo lót kia, anh hoàn toàn không biết hạ thủ từ đâu.
Nếu để cho anh giày vò nữa, sợ là miệng vết thương của cô gái nhỏ đã nhiễm trùng rồi những vẫn chưa gặp được bác sĩ.
Nuôi một cô gái nhỏ, khó nuôi hơn Tiểu Thất quá nhiều.
Anh ngoái đầu nhìn lại, nhìn cô gái nhỏ lặng im không nói, hạ quyết tâm, “Tôi bảo thím Lý tiến vào giúp em sấy tóc, quần áo tận lực chọn đơn giản để mặc, nhớ kỹ, thân thể của em ngoại trừ tôi, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào, thím Lý cũng không thể.”
Tình Không chớp mắt vài cái, có chút khó hiểu, “Thím Lý là phụ nữ, không chạm vào tôi, sao giúp tôi mặc quần áo được?”
Sở Ngự Bắc hít sâu một chút, nghĩ đến tình hình thân mình cô gái nhỏ bị người khác xem trống trơn, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên.
Anh tiện tay cầm một kiện áo lót tới, kéo khăn lông trên người Tình Không xuống, mặt không biểu tình nâng tay cô lên mặc vào.
Tình Không bất chấp tất cả, kéo khăn lông qua che khuất nửa người dưới, tùy ý anh giày vò.
Một lúc lâu sau, Sở Ngự Bắc mím chặt môi mỏng, thay đổi phương hướng tiếp tục, mồ hôi mỏng trên trán biểu hiện cực lực ẩn nhẫn vào giờ phút này của anh.
“Cái kia, tôi có thể tự tròng lên, rồi mới để thím Lý giúp tôi cài nút thắt phía sau, quần lót cũng có thể tự mình mặc, tay của tôi không có sức lực, nhưng mặc đơn giản một chút vẫn là không có vấn đề. Anh đi lấy một bộ đồ ngủ dài cho tôi, giúp tôi mặc vào là được.”
Sở Ngự Bắc liếc cô một cái, từ bỏ cài nút thắt áo lót phía sau, yên lặng đi phòng giữ quần áo cầm một kiện áo ngủ lớn nhất tới đây.
Dựa theo ý tứ Tình Không, chậm rãi giúp cô mặc vào, lại giúp cô sửa sang lại tóc một chút, mới xoay người đi ra ngoài.
Nhìn người đàn ông tôn quý nhất Bắc Thần Quốc này, vụng về giúp chính mình làm những chuyện hèn mọn này, trong lòng Tình Không ngũ vị tạp trần.