Editor: May
Đó là một loại rung động nói không nên lời, nói thích một người một trăm lần, cũng không bằng một lần Sở Ngự Bắc yên lặng làm chuyện khiến cô rung động.
Thích hay không, yêu hay không, nói hay không, giờ phút này giống như có vẻ không quá quan trọng nữa.
Anh không hiểu thanh sắc, tôn trọng chính mình, yêu quý chính mình, hành vi như vậy mới khiến cô chân chính động tâm.
Vì sao xuất thân của cô không thể cao quý hơn một chút chứ, anh tốt như vậy, cô phải làm sao mới có thể xứng với anh?
Nhìn bóng dáng cao lớn vĩ ngạn của người đàn ông, chính mình nỗ lực làm đến tốt nhất, nỗ lực xứng đôi với anh, tín niệm như vậy chôn xuống thật sâu ở trong lòng Lộ Tình Không mười tám tuổi.
Thiệu Nhiên đã là lần thứ hai bị Sở Ngự Bắc gọi tới đây giúp Tình Không chữa thương.
Anh không rõ, cô gái nhỏ lớn lên hoa dung nguyệt mạo nũng nịu này, vì sao lại thường xuyên bị thương.
“Tiên sinh, thương thế của Tình Không tiểu thư cũng không quá nặng, chỉ là xương cổ tay có chút sai vị trí, cố định mấy ngày là được.”
“Dù sao cũng là cô gái thủy linh linh nhà người ta, Tình Không tiểu thư cần phải yêu quý chính mình a, mấy ngày nay tạm thời đừng đụng nước.” Thiệu Nhiên nhịn không được lắm miệng.
“Được rồi, cám ơn bác sĩ Thiệu, thật sự khó lòng phòng bị kẻ có bệnh tâm thần, chỉ là sau này tôi sẽ chú ý, phiền toái anh.”
“Chuyện thuộc bổn phận.”
Thuốc mỡ trên mặt Tình Không, lạnh căm căm, thực thoải mái.
Tình Không buồn rầu nhìn tay của mình, đã băng bó tốt, nhưng cố định lại, giống như một cương thi, chỉ có thể duỗi thẳng, không thể uốn lượn.
Cô cực kỳ ảo não.
Khuôn mặt Sở Ngự Bắc vẫn lạnh lẽo như cũ, vừa nhìn biểu tình của cô liền biết cô suy nghĩ cái gì.