Editor: May
“Mấy ngày nay ngoan ngoãn ở nhà ngốc, đừng đi đâu hết!”
Thiệu Nhiên sợ ngây người, cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống dưới, ngữ khí của phó tổng thống tiên sinh ôn nhu như vậy, đây là đang quan tâm người ư?
Ánh mắt anh nhìn Tình Không lại nhiều thêm vài phần thâm ý, xem ra sau này không những không thể đắc tội cô gái nhỏ này, tốt nhất vẫn là cung phụng giống như Bồ Tát rồi.
……
Y thuật của Thiệu Nhiên thật không phải chỉ là hư danh, chưa đến bao lâu, mặt cô liền tiêu sưng lên, nhưng tay băng bó thành như vậy, buổi tối đến ăn cơm cũng sẽ thành vấn đề, buồn rầu đối diện một đống đồ ăn.
“Tình Không tiểu thư, tôi đút cô ăn nhé.” Thím Lý dọn tất cả thức ăn đến trên bàn cơm, chủ động đề nghị.
“Phiền toái thím Lý.”
“Không cần, thím đi xuống đi.”
Hai giọng nói này gần như là đồng thời vang lên.
Động tác trên tay thím Lý dừng một chút, “Tiên sinh, này……”
“Đi xuống đi.”
Khi nói chuyện, Sở Ngự Bắc đã ôm Tình Không đến trên đùi của mình, cầm lấy bát cơm trước mặt cô, mặt không biểu tình, vụng về múc một chút cơm đưa tới bên miệng cô.
Hôm nay Tình Không đã bị hành vi của anh làm kinh sợ, vừa rồi đã giúp cô tắm rửa thay quần áo, hiện tại còn tự mình ôm cô…… đút cơm?
Cô cảm thấy hiện giờ chính mình thật sự không khác gì lắm sủng vật anh nuôi, không, sủng vật như Tiểu Thất cũng đều là tự mình làm, đến tắm rửa cũng là tự mình đến ao bên kia tắm.
Vậy chẳng phải cô là một phế vật rồi sao?
Tình Không di chuyển sang bên cạnh, “Vẫn là để thím Lý đến đây đi.”
Sắc mặt người đàn ông có chút không vui, Tình Không như người gỗ há miệng, ngậm một muỗng cơm, máy móc nhai vài cái.
“Rất khó ăn?”
Tầm mắt người đàn ông vẫn luôn không có rời khỏi cô, cau mày bưng cơm đến trước mặt mình, múc một muỗng nhỏ đưa vào miệng mình