Editor: May
“Cậu tính toán mặc lễ phục kiểu dáng gì, màu sắc gì, nói để tớ đừng đụng là được.”
Lúc này giọng nói Diệp Nam Sanh mới hưng phấn lên, “Sinh nhật anh vương tử của tớ, tớ là công chúa Bạch Tuyết, tự nhiên phải mặc váy công chúa màu trắng.”
Khí chất Diệp Nam Sanh ngược lại thực thích hợp mặc váy công chúa, thật ra bản thân cô ấy chính là một công chúa rồi.
Tay Tình Không xẹt qua một kiện lễ phục tơ tằm màu lam nhạt, cắt may đơn giản, làn váy rất dài, như là cái đuôi của công chúa nhân ngư.
Tình Không khóa định nó, gần đây cô rất thích màu lam.
Năm giờ chiều, Tình Không đúng giờ ra cửa, chính xác mà nói, là Diệp Nam Sanh tới đón cô đúng giờ.
Diệp Nam Sanh một bộ váy công chúa màu trắng xòe, đến vật trang sức trên tóc cũng là vương miện công chúa, chậm rãi đi xuống từ ghế xe hơi của cô ấy, hơi có chút hiền hòa.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn biệt thự xa hoa phách lối này, xa xa mà dựng ngón tay cái với Tình Không.
“Lộ Lộ, cuộc sống này của cậu quá có theo đuổi đi.”
Lộ Tình Không cũng đã thay đồ xong, theo tính lễ phép cô trang điểm rất nhạt, ngược lại càng hiện lên vẻ khí chất thanh lệ thoát tục của cô.
Tất cả quần áo của cô đều là làm theo yêu cầu số đo thân thể, thiết kế vừa người như vậy, càng bộc lộ không bỏ sót dáng người khéo léo lả lướt nhưng lại có lồi có lõm của cô.
Cô và Diệp Nam Sanh đứng chung một chỗ, tuổi trẻ, linh khí, chính là công chúa Bạch Tuyết và công chúa nhân ngư sống sờ sờ.
Cho dù trên tay trái băng bó băng gạc màu trắng, cũng không hề có ảnh hưởng mỹ cảm của cô.
“Cậu cũng đừng cười nhạo tớ - ốc mượn hồn này, lại không phải là nhà của tớ, sớm hay muộn cũng phải dọn đi.”
Diệp Nam Sanh ngược lại không nghĩ như vậy, cô xem xét Lộ Tình Không hơi trang điểm một chút, cho đánh giá cao, “Lộ Lộ, thật đúng là người dựa y trang, bộ váy này của cậu thật đúng là mặc cái gì cũng đẹp, đúng rồi, tay cậu không nghiêm trọng chứ?”