Editor: May
Điện thoại vừa mới tiếp thông, giọng nói dồn dập của lão quản gia liền truyền tới, “Tiên sinh, lão tổng thống đại nhân ngài ấy…… ngài ấy bệnh tình nguy kịch……”
“Ông nói cái gì?!”
Sở Ngự Bắc mím chặt môi mỏng, một tay ôm Tình Không xuống dưới.
Tình Không nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của anh, tâm cũng căng thẳng lên theo.
“Buổi sáng lão tổng thống đại nhân thức dậy liền nói trái tim không quá thoải mái, cơm sáng cũng không ăn gì lắm, kết quả vừa rồi Minh Tư Lệnh gọi một cuộc điện thoại tới đây, lão nhân gia liền ngã xuống đất không dậy nổi.”
Quản gia hồi sức, nói tiếp, “Hiện tại đang đưa đến bệnh viên, tiên sinh nhanh đi qua đi.”
Sở Ngự Bắc cúp điện thoại, không nói hai lời lôi kéo Tình Không lên xe, môi mỏng mím chặt vẫn luôn chưa từng thả lỏng qua.
Dụng cụ khuếch đại âm thanh không nhỏ, Tình Không mơ hồ đoán được chuyện gì, cô và lão tổng thống đại nhân không thân, nói an ủi cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ để tay mình ở trên bàn tay to đang khống chế tay lái kia, không tiếng động an ủi.
Cảm nhận được độ ấm trên mu bàn tay, mặt căng thẳng của Sở Ngự Bắc hơi thả lỏng một chút, nắm ngược lại bàn tay nhỏ xanh nhạt kia mười ngón nấm chặt đặt ở trên đùi.
“Ông ngoại bệnh nặng, một lát em đi về trước, đêm nay không cần chờ tôi.”
Giọng nói vốn trầm thấp của người đàn ông nhiều thêm vài phần trầm trọng, nghe ra được anh rất lo lắng.
Tình Không ngoan ngoãn gật gật đầu, an ủi một câu, “Yên tâm, sẽ không có việc gì.”
Tới cửa biệt thự, Sở Ngự Bắc dừng xe thả cô xuống dưới, tăng tốc lái về phía bệnh viện.
Cô đang muốn xoay người đi vào, lại thấy quản gia Phí Mạn của Lộ Phủ hoang mang rối loạn mà chạy ra tới, nhìn thấy Lộ Tình Không, như là thấy được cứu tinh.
“Tình Không tiểu thư, không tốt, đại thiếu gia ngài…… ngài ấy tự sát!”
Đại thiếu gia?
Tình Không không phản ứng kịp.