Editor: May
Lý Mục Thành híp híp đôi mắt thâm thúy, cuối cùng chắc chắn lắc lắc đầu, “Ông ta không có khả năng là ba em.”
Lúc này Tình Không mới ngước mắt, cổ quái mà nhìn anh một cái, “Anh đây là ý tứ gì?”
“Ý trên mặt chữ, tôi nhận ra người bị thương kia, ông ta không có khả năng kết hôn sinh con.”
Tình Không kinh ngạc mà nhìn anh, “Anh quen Lão Lộ?”
“Lão Lộ?” Lý Mục Thành lắc lắc đầu, “Ông ta hẳn không phải là họ Lộ.”
Tình Không hận không thể moi những chuyện Lý Mục Thành biết được từ trong đầu anh ra, có một câu như vậy, lúc nào mới có thể hỏi ra nguyên cớ.
Nhưng thật ra, Lão Lộ là ai, trước kia ông đã làm cái gì, rốt cuộc có nỗi khổ gì, lại gạt cô cái gì, giữa bọn họ có quan hệ huyết thống hay không, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất trước mắt chính là Lão Lộ không có việc gì.
Tình Không đặt nước sang bên cạnh, đôi tay ôm đầu của mình lắc lắc, “Tôi chỉ biết ông ấy là ba tôi, những chuyện khác, không quan trọng.”
Đôi mắt thâm u của Lý Mục Thành lóe lóe, rốt cuộc không nói gì nữa.
……
Lại nói Sở Ngự Bắc bên kia.
Lúc anh đuổi tới bệnh viện, bên ngoài chặn rất nhiều phóng viên và truyền thông, không biết tin tức Thẩm Viễn Dương nằm viện là ai để lộ ra.
Sở Ngự Bắc đi lối đi đặc biệt mới có thể tiến vào, bốn phía phòng giải phẫu cũng vây đầy binh lính, đã là trạng thái cảnh giới độ cao.
Lão quản gia nhìn thấy Sở Ngự Bắc, cả người thả lỏng không ít, nếu lão tổng thống có gì bất trắc, vậy thật đúng là……
“Tiên sinh, cuối cùng ngài đã tới.” Lão quản gia đi lên đón.
“Tình huống như thế nào?” Sở Ngự Bắc nhấp môi, thần sắc ngưng trọng.
Lão quản gia lắc lắc đầu, nhớ tới một khắc Thẩm Viễn Dương ngã vào trong lòng ngực ông kia, đến bây giờ ông vẫn lòng còn sợ hãi.